Anh xoay , bắt chéo chân, tựa bàn việc với một tư thế mà nghĩ là phong độ: “Hạ Mẫn Duyệt, em luôn em bạn trai, nhưng mấy tháng nay chẳng thấy đến thăm em. Tết đến cũng thấy bóng dáng , để em cô đơn lạnh lẽo ở đây. Một bạn trai như thế thì ích gì?”
Lại nữa, Hạ Mẫn Duyệt trong lòng bực bội. Đời cô nhiều nhất là những câu kiểu , thật là lo chuyện bao đồng.
Hơn nữa, bạn trai của cô công việc quan trọng, đến lượt những kẻ phàm phu tục tử phán xét?
Cô ngẩng đầu : “ thích thế, liên quan gì đến ?”
“Em…” Lưu Khải bực buồn : “Bị trúng tim đen ?”
Một con mèo hoang đang nổi giận ? Bộ dạng giận dữ thật đáng yêu!
“Lưu Khải, đây nghĩ rằng chúng là đồng nghiệp, nể mặt đôi chút. Đừng tưởng là cái gì ghê gớm. Ở Bình Kinh, gặp qua ít con nhà thế gia xuất sắc. Còn ? Hừ!”
Mẫn Duyệt khẽ lạnh: “Không xứng đáng xách giày cho bạn trai !”
Lưu Khải vỗ mạnh bàn, chỉ thẳng cô: “Cô nữa xem!”
Mẫn Duyệt “bốp” một tiếng, hất tay : “ , xứng đáng xách giày cho bạn trai ! Ngay từ đầu rõ với , bạn trai, hứng thú với . Sao cứ bám dai như con ch.ó c.h.ế.t ?”
Thích một vốn gì sai, nhưng khi đối phương rõ ràng mà vẫn cứ quấy rầy thì thật đáng ghét.
Lưu Khải gật đầu, tức giận gật đầu: “Được, cô bám theo cô ? Hôm nay sẽ cho cô thế nào là bám lấy cô…”
Nói , định dùng vũ lực với Hạ Mẫn Duyệt. Phụ nữ chẳng đều như ? Ban đầu thì vẻ chính chuyên, nhưng một khi thể thuộc về đàn ông thì sẽ hết lòng hết thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-248.html.]
Hừ, nhưng Hạ Mẫn Duyệt là ai chứ? Sao thể để cho Lưu Khải tùy ý động ?
Ngay khi hiểu ý định của , tay Mẫn Duyệt thêm một con d.a.o mổ. Khi Lưu Khải lao tới, cô liền vung tay, rạch mạnh cánh tay .
Mùa đông mặc nhiều áo, nhưng độ sắc của d.a.o mổ thế kỷ 21 là thể nghi ngờ.
Con d.a.o rạch toạc lớp áo dày, tạo một vết thương sâu cả tấc. Trong việc bảo vệ bản , Hạ Mẫn Duyệt bao giờ do dự, luôn tay dứt khoát.
Lưu Khải cảm thấy cánh tay thứ gì đó rạch qua, cúi đầu , m.á.u nhỏ tong tong như những hạt trân châu xuống đất.
Lúc mới nhận , cánh tay bắt đầu đau rát, trán lấm tấm mồ hôi.
Nghiến răng nghiến lợi : “Hạ Mẫn Duyệt, cô c.h.ế.t !”
“Là c.h.ế.t ? cảnh cáo , đây mới chỉ là lời cảnh báo. Nếu còn dám ý đồ với , sẽ trói lên bàn mổ mà thiến luôn. Tốt nhất là từ nay đừng mà chọc giận !”
Lưu Khải còn định mấy lời hung hăng, nhưng cánh tay đau quá, đau đến mức chịu nổi, đành thụp xuống, tay ôm lấy vết thương.
Con nhỏ quả thật độc ác. Cũng đúng, mấy ca phẫu thuật khó trong bệnh viện mà ai dám nhận thì cô dám .
Anh ngẩng đầu, lớn tiếng gào: "Còn mau lấy đồ để băng bó cho !"
Mẫn Duyệt lạnh, khoanh tay ngực: "Tự mà tìm Tiểu Xuân!"
Khi mới đến đây, chức danh của cô là y tá, nhưng với năng lực của , cô sớm bệnh viện huyện nâng lên thành bác sĩ, mà còn là bác sĩ đa năng.