"Hôm đó khi chuyện với chủ nhiệm Trần trong văn phòng, bạn Hồ Đại Quân lớp tình cờ ngoài cửa đợi, việc cần gặp thầy."
Hồ Đại Quân là ai, Mẫn Duyệt thấy nên nhớ, nhưng cô thực sự nhớ rằng hôm đó, lúc khỏi văn phòng, một nam sinh ngoài cửa.
Ha ha, hóa là một lắm mồm!
cũng chẳng gì giấu: "Mình nhận lời cảm ơn của , thôi, trưa nay mời ."
Chung Yến bàn tay trắng trẻo của Mẫn Duyệt kéo tay , cũng : "Ừ, thôi!"
Trước đây cô luôn nghĩ rằng Hạ Mẫn Duyệt là một kiêu kỳ, giờ mới , cô dễ gần và giúp đỡ khác như .
Còn nữa, cô thật thơm, là mùi dầu gội xà phòng nhỉ?
Chung Yến học ở trường ba năm, bao giờ mua món mặn, hôm nay coi như phá lệ, gọi hai đĩa thịt xào, hai quả trứng luộc, và hai phần trứng xào cà chua.
Phải , lâu ăn cơm ở nhà ăn, những món ăn , Hạ Mẫn Duyệt thấy thèm lắm.
Thấy cô chút kén chọn, ăn cơm ngon lành, Chung Yến cũng vui vẻ .
Đột nhiên, từ khóe mắt dường như thấy một khí thế hùng hổ nhanh chóng tiến về phía bọn họ.
Khi Chung Yến đầu , đó trực tiếp hắt một bát canh về phía Hạ Mẫn Duyệt.
"Cẩn thận..." Cô nghĩ ngợi gì mà lao che chắn cho Mẫn Duyệt khỏi bát canh đó.
Ban đầu, Mẫn Duyệt còn hiểu chuyện gì xảy , cho đến khi thấy đầu và áo của Chung Yến dính đầy rau, cùng với bộ dạng phẫn nộ của Hồ Đình bên cạnh.
"Hạ Mẫn Duyệt, chuyện thực tập của tao, là mày giở trò ? Tao cứ tưởng mày là bạn nhất của tao, mày đ.â.m lưng tao như thế ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-228.html.]
Tuy nhiên, đáp cô là một cái tát vang dội.
Mẫn Duyệt dồn hết sức mà tát, khiến Hồ Đình ngã xuống bàn ăn dài bên cạnh.
Mọi xung quanh đều hít một thật sâu.
Hạ Mẫn Duyệt giờ ở trường cũng coi là chút tiếng tăm, gia cảnh , dung mạo cũng thuộc hạng nhất, là tiểu thư nhà giàu.
ai mà ngờ , một tiểu thư tay đánh ác liệt như .
Mẫn Duyệt thời gian bề ngoài gì khác thường, nhưng nỗi buồn trong lòng chỉ cô tự , cô luôn đè nén, bộc lộ cảm xúc tiêu cực với xung quanh.
Vì thế, sự khiêu khích của Hồ Đình hôm nay đúng là tự tìm đường chết, khiến Mẫn Duyệt tìm lý do để trút giận.
Hai cô gái khác vội vàng chạy đến: “Chung Yến, ?”
Chung Yến cắn chặt môi, lắc đầu: “Không .”
Mặt tái nhợt , mà ? Có thể tưởng tượng bát canh nóng thế nào.
Căn-tin để giữ cho canh luôn nóng, thường xuyên đặt nồi lớn lên bếp than tổ ong để hâm nóng liên tục.
Mẫn Duyệt cũng thể hình dung, nếu Chung Yến đỡ cho, bát canh đó hắt thẳng lên cô .
Còn Hồ Đình, đúng là thể tha thứ.
Một cái tát vẫn đủ, khi Hồ Đình còn kịp hồn khỏi tiếng ong ong bên tai, Mẫn Duyệt túm lấy tóc cô : "Lúc mày vu oan cho tao mặt bạn trai tao, mày nên nghĩ đến ngày . Dám hắt canh nóng bạn học, Hồ Đình, mày giỏi thật đấy! Không để mày ghi kỷ luật, tao mang họ Hạ. Mày nhất nên cầu nguyện là thể nghiệp suôn sẻ !"