Ngẩng đầu về phía ngọn lửa xa xa vẫn đang cháy dữ dội, diện tích cháy lan rộng hơn so với ngày hôm qua. Khói đen bao phủ khắp bầu trời, khiến gian xám xịt. Mẫn Duyệt khỏi cảm thán sức hủy diệt của thiên nhiên, thật sự quá đáng sợ.
“Mẫn Duyệt!”
Nghe tiếng gọi, cô đầu : “Anh Tiền Trình!”
Mẫn Tiền Trình giỏ trong tay cô: “Em mang đồ ăn đến ? lúc đói quá, còn định về nhà lấy. Đi, dẫn em tìm hai và .”
Vành đai ngăn cháy dài gần bốn nghìn mét giao cho Mẫn Khải Hàng phụ trách.
Mẫn Khải Hàng dựa bản đồ, chia khu vực thành nhiều đoạn nhỏ, phân thành các nhóm đảm nhiệm từng khu vực. Khi các nhóm thành công việc, cuối cùng sẽ tạo thành một vành đai phòng cháy chỉnh.
Mẫn Khải Hàng chọn cho khu vực xa nhất và địa hình phức tạp nhất.
Sau khi gặp ở chân núi đêm qua, Dương Phàm, Tiền Trình và Hạ Thường Thanh đều đến đây cùng .
Cành cây và cỏ dại dọn gần xong, nhưng những tảng đá gồ ghề mặt đất khiến đường vô cùng khó khăn.
“Hạ Mẫn Duyệt, em đưa giỏ cho , cứ lo , đừng để ngã đấy.”
Đường ở đây khó , mà thể nắm tay chị dâu tương lai , nên Mẫn Tiền Trình đành nhắc cô cẩn thận.
“Vâng!” Mẫn Duyệt đưa giỏ cho : “Tất cả chỗ đều là do các suốt đêm ?”
Cỏ và cành cây mặt đất vẫn còn dấu vết mới.
“ , vành đai ngăn cháy , ngọn lửa sẽ lan qua .” Tiền Trình về phía ngọn lửa xa xa và .
“Sao, chú Hạ, Mẫn, Mẫn Duyệt đến ! Mang đồ ăn sáng đến cho chúng .” Khi sắp đến nơi, cất tiếng gọi to.
Hạ Thường Thanh , thấy đúng là con gái yêu của ông, , giờ thì nó quan tâm khác , đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.
Mẫn Khải Hàng đặt chiếc rìu trong tay xuống và bước tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-mang-theo-dung-cu-y-te-ve-thap-nien-80-lay-chong-dai-ca/chuong-145.html.]
Tiền Trình tưởng đỡ giúp giỏ đồ, nhưng ngờ chẳng lấy một cái, chỉ đưa tay về phía lưng .
Đường ở đây khó , thấy Hạ Mẫn Duyệt loạng choạng đến, Mẫn Khải Hàng vội bước tới nắm lấy tay cô.
Anh nắm tay cô và hỏi: “Sao em dậy sớm thế?”
“Bác gái và thím dậy còn sớm hơn em nữa. Bánh bao và trứng gà là do họ đấy, mau ăn nóng .”
Mẫn Khải Hàng gật đầu: “Được!”
Mọi việc suốt đêm, mệt, đói, khát.
Dương Phàm nhận lấy giỏ từ tay em trai, mở tấm vải , bên trong là một bình nước ấm, một nồi cháo đậu xanh, bốn chiếc bát sứ, cùng với hơn chục cái bánh bao và trứng gà: “Mẫn Duyệt, em mang nhiều đồ thế ?”
Một cô gái nhỏ nhắn, mang theo từng đồ xa thế.
Mẫn Duyệt : “Em gặp ở sở chỉ huy, họ cho em nhờ xe. Các mau ăn nóng .”
Mẫn Dương Phàm cũng , cô em dâu tương lai ngày càng dễ mến. Xem con mắt và sự phán đoán của Hiểu Nguyệt thật sự sai chút nào.
“Khải Hàng, qua đây ăn .” Anh gọi em trai.
Mẫn Khải Hàng : “Ở con suối nhỏ, em rửa mặt .”
“Em cùng .” Mẫn Duyệt .
“Được!” Mẫn Khải Hàng gật đầu, rằng, như đây, cô gái nhỏ cũng thích theo .
Ra đến suối, Mẫn Khải Hàng lấy nước suối rửa mặt, cũng như dùng nước lạnh để tỉnh táo hơn.
Mẫn Duyệt thấy quần áo rách mấy chỗ: “Anh Mẫn, khi về em sẽ vá quần áo cho .”