Mời quý độc giả kéo xuống để tiếp tục bộ chương truyện!
"Vị tiểu thư , cô thật sự mua bò ?"
Không thể trách phụ nữ hoài nghi. Hồ Trân Trân ăn vận sang chảnh, là tiền. Một giàu như thì quan tâm đến chuyện chăn nuôi bò chứ?
Trong lòng phụ nữ vô cùng lo lắng.
Cô thật sự cần một thể mua hết sạch đàn gia súc ngay lập tức. Thậm chí chịu lỗ, cô cũng bán nhanh để đưa con gái đến một thành phố khác sinh sống.
Chỉ cần đổi sang một thành phố khác, những ký ức tồi tệ về kẻ cho vay nặng lãi, về chồng cũ và những khó khăn trong quá khứ sẽ biến mất khỏi cuộc đời hai con cô?
Chính vì Lý Hoa Ân mà con gái cô thể đến trường, chịu đựng những ánh mắt kỳ thị từ bạn bè. Cũng vì sự tồn tại của mà những khách hàng mua gia súc cũng đều đổi ý.
Phương Bình phụ nữ giàu trong bộ cánh sang trọng mặt, cắn chặt môi khô khốc, nếm thấy mùi tanh của máu.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của cô?
Trừ một cô gái nhà giàu từng tiếp xúc với công việc đồng áng, hiểu những mánh khóe của con bạc, thì còn ai thể bỏ tiền mua những con bò, con dê của cô nữa đây?
Dù trong lòng nghĩ , nhưng lương tâm Phương Bình cho phép. Vài giây , cô dè dặt hỏi Hồ Trân Trân: "Cô cảnh gia đình ? Chồng cũ của là một con bạc, nếu cô mua gia súc của , thể sẽ đến gây rắc rối cho cô đấy.”
Ngoài miệng , nhưng sâu thẳm trong đôi mắt cô vẫn ánh lên một tia hy vọng mong manh.
" gặp chồng cũ của cô ở cửa hàng cá cảnh . Hắn đúng là một tên khốn, thậm chí còn cướp chiếc kẹp cài áo của con trai .”
Đôi môi Phương Bình run rẩy bần bật, cảm giác như rơi từ vách núi xuống, trái tim chìm hẳn xuống đáy vực sâu.
"Hắn tìm lão Tân ư? Còn định ăn cắp đồ đạc của cô nữa ?”
Ngay lập tức, Phương Bình rơi tuyệt vọng .
Ai từng gặp cái tên khốn nạn đó thì còn dám mua gia súc của cô chứ...
Hồ Trân Trân nhận sắc mặt Phương Bình trắng bệch, đoán cô đang nghĩ gì, lập tức lên tiếng trấn an: "Cô cứ yên tâm. Hai ly hôn , chồng cũ của cô là chồng cũ, còn cô là cô. sẽ vì một mà đánh giá cả còn .”
Nghe Hồ Trân Trân , khóe môi Phương Bình gượng gạo nở một nụ .
"Cảm ơn cô thông cảm, vì chuyện của cái gã đó nên nhiều khách xong lưng rời ."
Cho đến tận lúc , Phương Bình vẫn thể tin Hồ Trân Trân thật sự mua gia súc của .
Thị trường thành phố S thiếu gì bò với dê, cô mua thì kiếm chỗ nào mà chẳng , cớ gì đến một nơi đầy rắc rối như thế chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-48.html.]
Hồ Trân Trân mỉm : "Cô định giới thiệu đôi chút về tình hình đàn bò, đàn dê ? Chúng khỏe mạnh ?"
Phương Bình vẫn thể tin tai , ngẩng phắt đầu lên xác nhận nữa. Thấy Hồ Trân Trân gật đầu, niềm vui sướng lập tức bùng lên trong cô.
"Đương nhiên giới thiệu, giới thiệu chứ." Cô lặp lặp hai .
Phạm Khắc Hiếu
"Vậy cô xem bò dê ?"
"Bắt đầu từ bò ," Trước mặt Hồ Trân Trân là chuồng bò, mấy con đang gặm cỏ, còn đang ườn trong chuồng. Phân bò rải rác chút ít nhưng nhiều lắm, cho thấy hôm nay Phương Bình vẫn kịp dọn dẹp.
Phương Bình cũng nhận thấy chuồng bò sạch sẽ lắm, vì vươn tay chỉ đường về phía , dẫn Hồ Trân Trân đến một khu vực sạch sẽ hơn.
" ba mươi con bò sữa và ba mươi con bò thịt. Đàn bò thịt hiện nặng 350 kilôgam. Nếu chăm sóc kỹ lưỡng, cho ăn uống đầy đủ, chúng thể tăng thêm mấy chục cân nữa."
"Bò sữa thuần chủng nuôi tách biệt với bò thịt, nên cô cần lo lắng về chuyện lai tạp giống. Hiện tại, hơn phân nửa bò sữa đều sinh một lứa, sữa vắt vô cùng tươi ngon. Lát nữa sẽ đun một ít cho cô nếm thử."
Hồ Trân Trân cũng từ chối thiện ý của cô: "Được thôi, cũng thích uống sữa bò mà."
Nghe , Phương Bình càng hào hứng giới thiệu.
"Đây đều là bò Hà Lan, giống bò cho nhiều sữa. Con to nhất thể vắt tới 70 lít mỗi ngày."
Trang trại cũng thuê công nhân vắt sữa hàng ngày, nếu chỉ dựa một Phương Bình thì xoay sở nổi.
Tuy nhiên, hai ngày nay bởi vì chuyện Lý Hoa Ân vay nặng lãi, công nhân đến nữa, vì Phương Bình chỉ thể tự .
Con gái cô bé cũng đành nghỉ học, ngoan ngoãn ở nhà giúp cắt cỏ, cho bò ăn.
Nhìn cảnh tượng đó, Phương Bình thấy lòng chua xót khôn nguôi.
Con bé vốn chăm chỉ học hành, thành tích lúc nào cũng đầu lớp, mà một cha tồi tệ đến thế.
Thậm chí, đôi lúc thấy buồn, con bé còn an ủi, vỗ về.
"Mẹ ơi, , chỉ là nghỉ học vài hôm thôi mà, con thể tự học ở nhà, lúc trở trường nhất định sẽ theo kịp các bạn ngay thôi."
"Khi chuyển đến thành phố khác, một ngôi trường mới, con nhất định sẽ giành học bổng."
Phương Bình những lời an ủi như thế của con gái nhiều .
Mỗi như , cô cố gồng nặn một nụ : " thế, cuộc sống tươi của con gái vẫn đang chờ đợi phía mà."