Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây! - Chương 402

Cập nhật lúc: 2025-09-23 05:25:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời quý độc giả kéo xuống bên để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Cuối cùng, dư luận cũng dần lắng xuống.

 

Hồ Trân Trân cũng coi đây là một chuyện .

 

những nhắn tin đều là nước ngoài cả, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Hồ Trân Trân, hề ý định xuất ngoại trong thời gian tới.

 

Mang theo suy nghĩ , cô dậy từ sáng sớm để đích đưa Giang Thầm đến trường học.

 

Mỗi tuần, Hồ Trân Trân đều dành một ngày để đưa học.

 

Cho dù công việc bận rộn đến thì cô cũng luôn dành thời gian một ngày để ở bên Giang Thầm.

 

Mỗi khi đến ngày đưa đến trường, Giang Thầm đều dậy từ sớm, chuẩn thứ đấy.

 

“Mẹ ơi, con chuẩn xong .”

 

Hồ Trân Trân đầu liền thấy Giang Thầm mặc bộ vest nhỏ, khóe môi khẽ cong lên một nụ nhẹ.

 

“Wow, hổ danh Tiểu Thầm của , trai hết nấc!”

 

Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập Trường Tiểu học Bắc Quan. Tất cả học sinh thể diện trang phục tùy thích để tham dự buổi lễ kỷ niệm.

 

Phụ cũng thể đến trường cùng tham gia.

 

Mỗi lớp đều chuẩn một tiết mục, hôm nay Giang Thầm cũng sẽ tham gia biểu diễn một vở kịch nhỏ.

 

Thế nên hôm nay, Hồ Trân Trân mới đặc biệt dành thời gian để đến xem tiết mục của cục cưng nhà .

 

Hầu hết các tiết mục của những đứa trẻ đều mang đậm tính trẻ thơ.

 

Việc chúng thể so với những tiết mục nhảy múa kịch chuyên nghiệp cũng là điều dễ hiểu.

 

Ngay cả khi các bạn nhỏ lên lớp ba đều cố gắng lời cô giáo, nhưng ai cũng sẽ phối hợp một cách hảo.

 

Trong những tình huống như , việc xảy sự cố sân khấu là thể.

 

Vì Hồ Trân Trân quyên góp nhiều cho trường, nên vị trí của cô sắp xếp ở hàng đầu tiên. Người bên cạnh cô là Hiệu trưởng Trường Tiểu học Bắc Quan.

 

Trước khi buổi lễ kỷ niệm bắt đầu, nhân cơ hội , vị Hiệu trưởng cũng tranh thủ trò chuyện vài câu: “Hồ tổng, lâu gặp. Dạo thành tích của trường vẫn khá chứ ạ?”

 

Kiểu xã giao , Hồ Trân Trân đến thuộc lòng , nên cô chỉ đáp lời qua loa vài câu hướng ánh mắt về phía sân khấu.

 

Các tiết mục trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường sắp xếp theo thứ tự độ tuổi, từ bé nhất đến lớn nhất.

Phạm Khắc Hiếu

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-402.html.]

Tiết mục mở màn là của các bạn nhỏ khối một. Từng tốp nhóc tì chỉ nhỉnh hơn một mét, xếp thành hàng dài, lộc cộc bước lên sân khấu ngay ngắn micro.

 

“Mời quý vị và các bạn cùng thưởng thức tiết mục đồng ca: Yêu Tổ Quốc .”

 

Người dẫn chương trình là một bé học lớp sáu, khoác bộ vest lễ hội màu đỏ, bên trong diện sơ mi trắng tinh, trông vô cùng bảnh bao và chững chạc. Học sinh lớp sáu là những chị lớn nhất ở đây , nên khả năng ăn của bé cũng trôi chảy và mạch lạc hơn hẳn so với các em khối .

 

Sau khi giới thiệu xong, bé khéo léo lui về và nhanh chóng rời sân khấu.

 

Một tốp đứa trẻ lớp một còn đang răng, cùng cất tiếng hát. Giọng các em khá to nhưng cao độ thì chuẩn, cả những đoạn hòa âm và phát âm cũng hảo lắm.

 

yêu Tổ Quốc , dòng sông uốn lượn……”

 

Hồ Trân Trân lướt mắt qua, thấy nụ tươi rói lộ cả răng sún của cô bé ca sĩ chính. Vẻ đáng yêu khiến cô nhịn mà bật theo.

 

Khi buổi lễ kỷ niệm chính thức bắt đầu, tiếng trò chuyện của các bậc phụ cũng dần nhỏ . Ngay cả Hiệu trưởng cũng ngừng chuyện với Hồ Trân Trân, chăm chú dõi theo sân khấu.

 

Mỗi một khối lớp chỉ duy nhất một tiết mục.

 

Sau khi các em học sinh khối lớp một biểu diễn xong, liền đến lượt các em khối lớp hai. Mỗi khối đều mang đến một tiết mục riêng biệt, nhưng tựu trung là, dù chút lộn xộn, vẫn toát lên vẻ đáng yêu và một sự “nghiêm túc” trẻ con.

 

Các nhóc tì hề sai động tác nào cả, chỉ là bắt đúng nhịp điệu mà thôi. Hoặc nếu , đó cũng sai, mà là độ cong độ cao khi giơ tay lên đồng đều cho lắm.

 

Chính cái vẻ “bất quy tắc” đầy sức sống khiến các tiết mục trở nên đáng yêu hơn bội phần.

 

Các bậc phụ mặt ở đó, ai nấy cũng giơ điện thoại lên, sẵn sàng ghi những khoảnh khắc đáng yêu của con sân khấu. Hồ Trân Trân thậm chí còn loáng thoáng tiếng phụ hò reo từ phía hàng ghế đằng .

 

“Trương Bác Hàm một cái nào, về phía bố xem nào!”

 

Nếu đây là một buổi biểu diễn chuyên nghiệp, những hành động như thế chắc chắn sẽ phản đối, thậm chí là lên án. trong ngày kỷ niệm thành lập trường, nó trở thành một phần của bức tranh kỷ niệm đáng yêu.

 

Hồ Trân Trân qua bé với gương mặt cay đắng như ăn khổ qua sân khấu, lập tức hiểu tại cha của con như . Chắc là do lên sân khấu vẻ sợ sệt, hoặc xảy chuyện gì đó ảnh hưởng đến tâm trạng, nên gương mặt của bạn nhỏ Trương Bác Hàm nhăn nhó, trông như sắp òa đến nơi.

 

“Trương Bác Hàm một cái nào!”

 

Không thì thôi, tạo áp lực khủng khiếp cho bạn nhỏ . Hồ Trân Trân thấy gương mặt của nhóc chuyển từ nhăn nhó sang siêu cấp nhăn nhó, đúng là “tắc thở” luôn . Cậu bé dốc hết sức bình sinh kiềm nén, để òa thành tiếng.

 

Còn Hồ Trân Trân thì cũng cố gắng hết sức để bật thành tiếng.

 

Sau khi xem xong tiết mục , Hồ Trân Trân cảm thấy nhịn đến nỗi bụng cô đau quặn .

 

Cuối cùng bé cũng thể kìm nén, cảm xúc vỡ òa, òa nức nở ngay khi xuống sân khấu.

 

Một cô giáo nhanh chóng bước lên sân khấu dẫn các bạn nhỏ xuống. Nhìn nấc lên, Hồ Trân Trân càng thể nén nụ đáng yêu buồn .

 

Thế nên cô chỉ còn cách dồn hết sức bình sinh để nuốt ngược tiếng trong, nghẹn đến mức giả vờ ho khan hai tiếng.

 

 

Loading...