Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây! - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-09-22 10:37:01
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

"Được , đồng ý thì thôi."

 

Cái sự hâm mộ nhất thời của trẻ con vốn dễ đến dễ . Trước đó Từ Bác còn lẩm bẩm: "Mà dì thật," nhưng chẳng ai để tâm lời . Sau một hồi, Từ Bác cũng vội vã gạt bỏ hình bóng 'chị gái xinh ' Hồ Trân Trân khỏi tâm trí.

 

Từ Bác quên, nhưng Giang Thầm thì .

 

Khi về đến nhà, chằm chằm Hồ Trân Trân một lúc lâu.

 

"Sao Tiểu Thầm? Trên mặt dính cái gì ?"

 

"Mẹ xinh quá."

 

Nói xong câu đó, Giang Thầm liền ôm con robot mới tậu của trở về phòng.

 

Hồ Trân Trân phòng khách, chìm đắm trong sự tự mãn một lúc lâu.

 

[Tiểu Kim, mày thấy ? Con trai khen tao xinh đấy.]

 

[Nam chính sai, Tiểu Kim cũng thấy ký chủ của chúng xinh nhất.]

 

Khóe môi Hồ Trân Trân cong lên đến tận mang tai: "[Tao cũng cảm thấy Tiểu Kim là hệ thống nhất!]"

 

Một một hệ thống thi tâng bốc đối phương một hồi lâu, cho đến khi cả hai đều cảm thấy thỏa mãn mới chịu dừng .

 

Trần Khai mang đến một đĩa dâu tây rửa sạch, đặt ngay ngắn mặt Hồ Trân Trân.

 

"Bà chủ, trưởng ban Mã ngài thể đưa ý kiến về việc thiết kế nhà vệ sinh công cộng, ngài yêu cầu gì đặc biệt ?"

 

Nhà vệ sinh thì gì đặc biệt chứ?

 

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Hồ Trân Trân. nhanh, cô chợt nhớ đến những tin tức từng ở kiếp về các vấn đề trong nhà vệ sinh nữ.

Phạm Khắc Hiếu

 

Nhà vệ sinh nữ quá ít buồng, bên ngoài luôn xếp hàng dài dằng dặc.

 

Những bà đơn dẫn con trai nhỏ nhà vệ sinh nữ thì khác phàn nàn.

 

Dẫn con nhỏ , nhưng thiếu phòng riêng cho và bé để tiện cho việc cho con bú.

 

Có lẽ, đến lúc cô hành động .

 

Hồ Trân Trân lập tức thẳng , khí thế hẳn lên.

 

"Rất nhiều ý tưởng, mở bản ghi âm sẽ ."

 

Trần Khai quả nhiên vẫn giữ phong thái tỉ mỉ, cẩn trọng. Anh rút cây bút từ túi áo vest, cẩn thận lấy một cuốn sổ tay nhỏ từ túi áo trong, sẵn sàng ghi chép.

 

"Đầu tiên, quy mô nhà vệ sinh nữ lớn hơn nhà vệ sinh nam, đề xuất tăng thêm ít nhất hai đến bốn buồng vệ sinh. Đặc biệt, phòng riêng dành cho và bé, bên trong cần xây dựng một khu vực thuận tiện cho việc cho con b.ú và tã."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-27.html.]

 

"Thứ hai, xây dựng thêm một khu vệ sinh dành riêng cho trẻ em, thể bố trí cho cả và con trai, hoặc bố và con gái đều thể tiện lợi."

 

Trần Khai ghi chép, bổ sung thêm ý tưởng: "Cần trang máy khử trùng nữa, đồ dùng cho trẻ nhỏ càng đảm bảo vệ sinh tuyệt đối."

 

Điều quả thực cần thiết. Hồ Trân Trân trầm ngâm một lát : "Anh cứ tổng hợp các ý tưởng , gửi yêu cầu của chúng cho trưởng ban Mã xem. Cứ thẳng là tiền bạc vấn đề, quan trọng là họ thể thực hiện ."

 

thì chi phí cuối cùng cũng do hệ thống chi trả. Bất kể là bao nhiêu, Tiểu Kim đều sẽ thanh toán đầy đủ cho cô.

 

"Vâng, bà chủ, hẹn với nhà trường mà ngài đề cập đó, sáng mai thể gặp hiệu trưởng."

 

Hồ Trân Trân mới nhắc đến chuyện tối hôm qua, thành xong xuôi, quả thực gọn gàng và hiệu quả.

 

Hồ Trân Trân chân thành cảm thán: "Trần Khai, quản gia là điều may mắn nhất của đấy."

 

Người quản gia, vốn luôn giữ vẻ tao nhã, nghiêm nghị, khi những lời , hốc mắt bỗng đỏ hoe khiến Hồ Trân Trân giật .

 

"Sao thể là bà chủ may mắn chứ, rõ ràng chúng mới là những may mắn."

 

Trước đây, luôn việc hệt như một cỗ máy, khiến Hồ Trân Trân từng nghĩ là một quản gia máy đạt chuẩn.

 

Hôm nay, khi chứng kiến cảm xúc của quản gia d.a.o động mạnh như , Hồ Trân Trân mới giật nhận , dù chỉ là một nhân vật quản gia cô 'rút ' trong thế giới ảo, nhưng trong thực tại , vẫn là một con bằng xương bằng thịt, rung động và cảm xúc.

 

"Sao ? Mau xuống ."

 

Tâm trạng Hồ Trân Trân lập tức dịu , cô rót một tách nóng, đưa cho .

 

Mấy ngày nay, Trần Khai lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì chuyện bảo mẫu. Nghe lời khẳng định chân thành từ Hồ Trân Trân, thoáng chốc cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng đầy xúc động.

 

Nước mắt nhanh chóng ngừng rơi, trong lòng chợt dâng lên chút ngượng ngùng.

 

"Để bà chủ chê , hôm nay mất bình tĩnh một chút."

 

"Không ." Hồ Trân Trân đoán đang gặp vấn đề gì đó, cô chủ động : "Nếu chuyện gì khó khăn, cứ thoải mái với . mà giúp , nhất định sẽ từ chối."

 

thật sự quá dịu dàng...

 

Trần Khai kìm xúc động, sống mũi cay cay: "Cô Hồ giúp chúng quá nhiều . Nếu cô xuất hiện, lẽ những như và Lưu An bây giờ vẫn đang ở công trường vác gạch.”

 

Những chuyện là điểm mù trong ký ức của Hồ Trân Trân, cô thực sự nhớ giúp bọn họ lúc nào.

 

Cũng may cần cô hỏi, Trần Khai cũng tự mở lời giải thích.

 

"Mấy em chúng học vấn cao, từ bé bỏ học thuê. Mấy năm lừa gạt, tiền tích cóp cũng mất hết, chỉ thiếu nước đường hít khí trời.”

 

Hắn thở dài kể tiếp: "Số tiền ít ỏi còn , dùng để học một khóa quản gia. Còn Lưu An và mấy khác thì chạy khắp nơi tìm việc, thì lái xe, bảo vệ. Cũng tại hồi nhỏ chịu học hành tử tế, cứ theo mấy đứa côn đồ. Giờ cả đầy hình xăm, cũng xem thường.”

 

"Đến khi học xong , cùng bọn họ tìm một công việc định, nhưng chẳng ai dám thuê chúng ."

 

Trần Khai ngẩng đầu thẳng về phía Hồ Trân Trân.

 

 

Loading...