Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Cậu ở cũng chẳng ích gì nữa. Nếu thất bại, đành tiếp tục cuộc sống chạy đôn chạy đáo, đóng vai quần chúng ở các đoàn phim. Dù thì đến cuối tuần lương mới phát cơ mà.
Khi dựa tường vài bước, Thi Vũ thấy tiếng gọi từ phía .
“Này, định cứ thế mà rời thật ?”
Trong phòng chỉ mỗi Hồ tổng là phụ nữ, nên giọng, là ai đang .
Thi Vũ cứng , chầm chậm xoay đầu .
Hồ Trân Trân mỉm với : “Phân cảnh thứ hai còn diễn mà bỏ cuộc ?”
Muốn bỏ cuộc ?
Trong lòng Thi Vũ cũng tự hỏi chính .
khi đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi lòng, thực sự từ bỏ con đường diễn xuất .
Dù mất mười hai mươi năm để từ một vai phụ nhỏ bé bước lên vai chính, vẫn chấp nhận .
“ nghĩ trượt .”
Nếu Hồ Trân Trân lên tiếng, thì quả thực xem như loại.
Lộ Dã thích những chủ động tìm kiếm cơ hội. Vậy mà Thi Vũ động thái rời , trong mắt , hành động đó chính là từ bỏ.
“Thử xem.”
Hồ Trân Trân thốt lên câu , tựa như trao cho thêm một cơ hội để chứng tỏ bản .
Trong tích tắc, Thi Vũ cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, ngước Hồ Trân Trân, khẽ cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn Hồ tổng.”
Đề bài bốc trúng vẫn là vai mù, dù trao thêm cơ hội thì yêu cầu của đề bài cũng hề đổi.
Lộ Dã nhíu mày, ánh mắt theo bản năng nghề nghiệp mà trở nên nghiêm khắc lạ thường.
Thi Vũ vốn đang tựa lưng tường, khi cảm ơn, tay vẫn giữ nguyên vị trí, nhưng hành động tiếp theo toát lên một sự đổi rõ rệt.
Trong vô thức, đôi mắt dần trở nên trống rỗng, chỉ khẽ ngẩng đầu, dùng bàn tay dò dẫm bức tường.
Cậu ngẩng đầu lên, đợi bàn tay xác định đủ cách mới bắt đầu di chuyển chân.
Mũi chân như vô tình chạm một vật gì đó, tay rời khỏi vách tường, bắt đầu quờ quạng xung quanh để thăm dò.
Hồ Trân Trân hiểu rằng va bàn ăn.
Cậu khẽ cong tay, dò dẫm dọc theo mép bàn, cho đến khi cảm nhận chiếc chén mới từ từ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-240.html.]
“Hôm nay ăn ớt xanh ?”
Khóe miệng khẽ nhếch lên, tựa như một nụ , đầu nghiêng nghiêng, lắng như thể ai đó đang trò chuyện.
“Được, cứ , ăn một cũng mà.”
Cậu cầm chiếc muỗng, dùng ngón tay phụ trợ một chút mới thể múc thức ăn lên, đó đưa lên miệng, ăn một miếng.
Kỹ năng diễn xuất của vô cùng tự nhiên, dù đó chỉ là diễn, Hồ Trân Trân vẫn cuốn hút từng chi tiết tiếp theo.
Ban đầu Lộ Dã mấy đánh giá cao Thi Vũ, nhưng giờ đây, biểu cảm của khác hẳn.
Thi Vũ ăn chậm đôi chút, dựa theo những lời thoại dứt, Hồ Trân Trân đoán rời , vì tiếng cửa đóng khẽ vọng .
Nghe tiếng cửa khép , động tác ăn cơm của cũng dừng hẳn.
Miệng vẫn còn nhai dở, nhưng tốc độ chậm hẳn, cả như mất hết hồn vía.
Hồ Trân Trân nghĩ rằng sẽ tiếp tục thoại.
cuối cùng Thi Vũ thêm lời nào, chỉ hít thở thật sâu.
Dù thốt lên lời nào, Hồ Trân Trân vẫn cảm nhận nỗi đau khổ và sự giằng xé trong lòng .
Màn trình diễn kết thúc ở đó, lúc Thi Vũ lên cúi đầu cảm ơn, Hồ Trân Trân mới giật nhận điều .
Cô khẽ đầu sang Lộ Dã.
Là ngoại đạo, cô khó lòng đưa nhận xét chuyên môn, nên lắng đánh giá từ đạo diễn Lộ.
“Rất .” Đạo diễn Lộ dứt lời dành cho Thi Vũ một lời khẳng định chắc nịch về tài năng.
“Kỹ năng diễn xuất của hề điểm nào đáng chê trách, thậm chí còn khiến kinh ngạc.”
Theo lời khích lệ của Lộ Dã, Thi Vũ tươi tỉnh hơn hẳn, nhưng giọng điệu của Lộ Dã đột ngột chuyển hướng: “ hỏi một chuyện khác, tại khi kết quả phỏng vấn công bố mà định rời ?”
Phạm Khắc Hiếu
Thi Vũ suy nghĩ đơn thuần.
Cậu nghĩ loại, nên chỉ mong nhanh chóng trở về với cuộc sống diễn viên quần chúng quen thuộc.
Nghĩ , cứ thế thành thật đáp .
Hồ Trân Trân thấy Lộ Dã biến sắc, dường như mấy hài lòng với câu trả lời đó.
“Cậu thấy so với cơ hội thì công việc diễn viên quần chúng quan trọng hơn ?”
Nếu cứ tiếp tục như thì e rằng sẽ nảy sinh xung đột mất thôi.
Hồ Trân Trân xem xong phần thể hiện của Thi Vũ lập tức tin chắc rằng chính là một thiên tài. Đạo diễn Lộ cũng hài lòng với kỹ năng diễn xuất của , chỉ là vẻ ưng ý lắm với thái độ .
“ nghĩ thế. Bởi với , mỗi cơ hội việc, diễn xuất trong đoàn phim là quá đỗi quý giá .”
Sắc mặt Thi Vũ chút tái nhợt, hình như huyết áp định một chút chực tụt dốc phanh.