Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi bộ chương truyện ở phần đây!
[ cá một đồng xu là chị Hồ sẽ bán !]
[Mấy để ý sắc mặt của gã đàn ông lôi ? là đáng đồng tiền bát gạo!]
[Tự dưng thấy thể nào "đú" kịp với chị Hồ nữa . Mới mười mấy giây mà chị kiếm 45 tỷ!]
[Sao chẳng đại gia nào chi vài chục tỷ cho diễn thời trang thế ? cạn nước mắt mất thôi.]
Đáng chú ý hơn, trong thời gian , sức hút của Kỷ Tiên Sinh vượt xa Chanel, trở thành thương hiệu xa xỉ "hot" nhất tại nước Z.
Con 130 tỷ mà Hồ Trân Trân dễ dàng đưa khiến ít phẫn nộ.
Khi thấy tiền khủng , cư dân mạng lập tức sực tỉnh, đổ xô tìm ảnh Hồ Trân Trân thi chỉ trích, miệt thị ngớt.
Trong khi đó, Hồ Trân Trân ung dung chiếc chuyên cơ riêng, thong thả trở về quê hương bầu trời đêm lấp lánh ánh .
Đêm khuya, gian trong khoang máy bay vô cùng yên tĩnh.
Trần Khai tài nào ngủ sâu . Anh cứ chốc chốc tỉnh giấc để kiểm tra sự an của bà chủ cùng chủ nhỏ.
Vì chỉ một theo bà chủ nước ngoài, nên việc đều hết sức cẩn trọng.
Mục tiêu là đảm bảo an tuyệt đối, để xảy bất kỳ tình huống bất trắc nào.
Đến tỉnh giấc tiếp theo, Trần Khai cẩn thận sang kiểm tra chủ nhỏ.
Phạm Khắc Hiếu
Trong lúc đó, tình cờ loáng thoáng hai tiếp viên đang trò chuyện.
Vì khuya nên giọng hai cô tiếp viên nhỏ, khiến Trần Khai im một chỗ, nín thở lắng mới thể hiểu rõ câu chuyện.
“Vừa nhận thông báo dự báo thời tiết, rằng thành phố S sắp mưa lớn, khả năng cao là chúng sẽ chuyển hướng hạ cánh xuống thành phố B.”
Trần Khai về chỗ , trong lòng thầm ghi nhớ cẩn thận thông tin .
Ai đời bây giờ lấy mỗi trận mưa lớn lý do để đổi kế hoạch hạ cánh chứ?
Dù thành phố S từng gánh chịu 'nạn châu chấu' vô cùng nặng nề, nhưng đến giờ cũng bình yên trở .
Năm tiếng , khi máy bay vẫn an đáp xuống S thành phố S, Trần Khai quên bẵng điều đó.
Ngay khi phép sử dụng điện thoại, lập tức gửi tin nhắn cho Lưu An.
[Máy bay hạ cánh. Thời tiết bên ngoài hiện lắm, nhớ chuẩn thật chu đáo.]
Hiểu rõ ý của Trần Khai, Lưu An lập tức lái xe từ gara . Anh chuẩn sẵn một chiếc ô thật lớn, cẩn thận che chắn cho bà chủ và chủ nhỏ để họ lên xe an .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-200.html.]
Trận mưa khá lớn, vì Lưu An đặc biệt chọn chiếc xe an và bền bỉ nhất để đón họ.
Mặc dù chuẩn kỹ càng, nhưng đường , Lưu An vẫn khỏi cau mày lo lắng, lập tức gọi điện cho Viện trưởng Lâu.
“Mẹ ơi, vẻ hôm nay trời mưa lớn. Mẹ cần chờ con , cứ lên lầu ngủ sớm ạ.”
Tất cả những đứa trẻ từng lớn lên từ cô nhi viện đều khắc cốt ghi tâm một điều từ Viện trưởng Lâu: tuyệt đối khinh suất tai nạn bất ngờ.
Đầu dây bên , Viện trưởng Lâu khẽ bật : “Tiểu An, con vẫn nên cẩn thận hơn một chút. Đừng lo cho , ngay khi trời bắt đầu mưa, thu xếp lên tầng hai .”
“Con bảo vệ Hồ Trân Trân thật chu đáo đấy, tuyệt đối phép xảy bất kỳ sơ suất nào. Cứ tập trung công việc của nhé!”
Lưu An lâu bà nhắc nhở nhiều đến thế, đành bất đắc dĩ mỉm .
“Mỗi ngày con đều cố gắng thành công việc thật mà!”
Khi Viện trưởng an ở tầng hai, Lưu An cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Đại lộ Tây Cảnh Môn vốn địa thế thấp, nay thêm trại trẻ mồ côi Phúc Bảo tọa lạc ngay chân sườn núi.
Cứ đến mùa mưa hàng năm, sân cô nhi viện y như rằng chìm trong biển nước.
Nếu gặp mưa lớn, nước khi còn tràn tận tầng một, ngập sâu đến mắt cá chân.
Cũng chính bởi lẽ đó, mỗi năm đến mùa mưa, Viện trưởng đều sắp xếp đưa lũ trẻ lên tầng hai sinh hoạt, ngay cả lương thực như bánh mì và mì gói cũng chuẩn đầy đủ.
Lưu An bà nuôi dưỡng từ nhỏ, nên chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Viện trưởng Lâu, khiến đặc biệt cảnh giác và nhạy cảm hơn mỗi khi trời đổ mưa.
Hôm nay trời đổ mưa lớn, nhưng lúc lên xe thì chỉ là những hạt mưa lất phất.
Thế nhưng, khi xe mới nửa chặng đường, mưa bắt đầu nặng hạt dữ dội hơn. Lưu An bật cần gạt nước liên tục hết công suất mới thể lờ mờ thấy đường, nhưng chỉ chốc lát , mặt kính nước mưa che phủ .
Rõ ràng, đây còn là một trận mưa lớn bình thường nữa.
Lưu An vốn nghĩ thể đến sân bay nhanh, nhưng vì cơn mưa quá dữ dội che khuất tầm , đành lái xe thật chậm rãi.
Khi Lưu An đến sân bay, kim đồng hồ chỉ sang hơn nửa tiếng đồng hồ đó.
Dù Lưu An bung chiếc ô lớn nhất khi xuống xe, nhưng nước mưa vẫn hắt ướt đẫm phần của Hồ Trân Trân và Giang Thầm. Gió lớn đến nỗi, ngay cả chiếc ô chuyên dụng cũng chẳng thể che chắn cho hai con khỏi ướt.
Hồ Trân Trân cũng ngoại lệ. May mà trong xe sẵn một đôi giày dự phòng, cô thể ngay lập tức mà cần chịu đựng cảm giác khó chịu của đôi giày ướt sũng.
“Tiểu Thầm, con ?”
Hồ Trân Trân dùng khăn mềm lau tóc cho con trai, dịu dàng hỏi. Trận mưa hôm nay thực sự lớn, từng giọt nước mưa nặng trĩu táp chân cô, rát như những viên đá nhỏ. Giang Thầm vốn hình nhỏ nhắn, dù Hồ Trân Trân nắm c.h.ặ.t t.a.y và khoác áo mưa kín mít, nhưng mái tóc đen nhánh của vẫn ướt lòa xòa, là mưa hắt .
Giang Thầm lắc đầu, giọng mếu máo: “Con ướt nhiều ạ.”
Mái tóc của ướt sũng mà còn ướt nhiều, khiến Hồ Trân Trân bật . Cô véo nhẹ má bé: “Về gọi con là Tiểu Thầm nữa , sẽ gọi con là ‘vịt con miệng nhỏ ương bướng’ đấy.”