“Cô Hồ và bạn cũ ôn chuyện xưa, thì chúng phiền nữa. Chúng sẽ đưa bọn nhỏ về khách sạn nhé.”
Ông xong mỉm , cho Hồ Trân Trân thời gian kịp phản ứng, thẳng về phía lối .
Hồ Trân Trân cũng chẳng gì để níu kéo họ ở .
Tại mấy chuồn nhanh như thế? Chẳng lẽ ai quen với Thomas ?
Dù hiện tại Thomas cũng là nhà thiết kế chính của thương hiệu Kỷ thị, mà ai quen với ?
Hồ Trân Trân chằm chằm những bóng lưng đang khuất dần ở cửa , trong lòng cũng nhen nhóm ý định chuồn theo. Nếu thể, cô ở đây ôn chuyện xưa với buổi lễ chào đón ồn ào cùng những tiếng "Đại ca, đại ca..." gì đó .
Trong suy nghĩ của Thomas, hai bọn họ quen bảy tám năm, nhưng vẫn luôn là bạn bè mạng, bao giờ gặp mặt ngoài đời. Và để chào đón một bạn mà từng gặp, đặc biệt nghiên cứu văn hóa của nước Z và chuẩn một buổi lễ chào mừng hoành tráng, chỉ vì tạo bất ngờ cho cô.
Sau khi điều , Hồ Trân Trân chỉ thể mỉm và giả vờ thích thú.
“Thomas, đúng là chu đáo nhất từng gặp, thật sự cảm động.”
Mở loại nhạc ngay giữa sân bay quả thật là quá mức "lễ hội".
Hồ Trân Trân chuẩn tinh thần : “Thomas, cứ để họ về . Bây giờ chúng cùng dùng bữa ? À, còn mang quà từ nước Z cho .”
Nói xong, cô quên giới thiệu Giang Thầm với , đứa trẻ vẫn luôn im lặng cạnh cô.
“Đây là con trai , tên là Giang Thầm. Tiểu Thầm, đây là chú Thomas.”
“Ôi! Tiểu Thầm ! cũng để ý đến đứa bé dễ thương từ đầu !”
Thomas tỏ nhiệt tình. Hồ Trân Trân mới giới thiệu Giang Thầm, trong chốc lát ngần ngại bế bổng Giang Thầm lên cao.
Đây là trò chơi mà trẻ con thường thích, nhưng tiếc là chỉ hợp với những bé một, hai tuổi. Còn Giang Thầm tám tuổi rưỡi, từng trải qua kiểu "bay bổng" nên thằng bé hoảng hồn, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay .
Thomas vẫn nghĩ đó là sự thích thú của Tiểu Thầm.
“Ôi bé cưng dễ thương quá, chị Hồ xem, Tiểu Thầm vui quá còn nắm lấy tay kìa.”
Không, vẻ như là ngược thì đúng hơn.
Hồ Trân Trân nghẹn ngào nên lời, nhanh chóng nắm lấy tay Thomas, “Thomas, Tiểu Thầm vẫn còn say xe, mau thả thằng bé xuống .”
Thomas thực sự thích một đứa bé đáng yêu như Giang Thầm, nên khi Hồ Trân Trân , liền thở dài tiếc nuối.
“Tiếc quá, còn định dẫn bé cưng thử tàu lượn siêu tốc của Quỷ cơ.”
Thôi xin, cái tên thôi đủ hình dung độ dốc "chết " của trò đó .
Hồ Trân Trân vội vàng giữ chặt lấy cánh tay Thomas, nụ môi gượng gạo đến đáng thương.
"Chuyện để . Lần chúng đến đây chủ yếu để trượt tuyết. Cậu cùng , Thomas?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-190.html.]
“Trượt tuyết ? Được đấy, cũng mê lắm!”
Thomas dù ngoài ba mươi nhưng tính cách vẫn trẻ con hệt như một nhóc.
"Trượt tuyết đúng là sở trường của , cô tìm đúng đấy. Hay là để thầy của nhóc con nhé, cam đoan sẽ giúp nhóc trở thành trai trượt tuyết trai nhất cả nước F ."
Nói , sang nắm lấy tay Giang Thầm.
“Bé cưng, con ăn gì nào?”
Trẻ con vốn dễ cuốn hút, thế nên sự dẫn dắt của một hướng ngoại như Thomas, Giang Thầm cũng nhanh chóng trở nên vui vẻ hơn.
"Con gà tây!"
Trước khi đến đây trượt tuyết, bé tìm hiểu thông tin mạng khá lâu, và ngay lập tức mê hoặc bởi món gà tây khổng lồ cư dân mạng nước ngoài chia sẻ.
Tiểu Thầm từng ăn gà tây nên vô thức liên tưởng đến mùi gà nướng thơm lừng.
Dù thì gà tây cũng là một loại gà nướng, chắc chắn đây là phiên bản nâng cấp của món ngon .
Sau khi Giang Thầm kể với Hồ Trân Trân chuyện , cô chỉ mỉm nhẹ, nỡ phá tan trí tưởng tượng ngây thơ của đứa bé.
Tóm , thằng bé tự nếm thử một mới thể thực sự mùi vị của gà tây là như thế nào. Thà cứ để đứa bé tự trải nghiệm còn hơn là vội vã phá vỡ giấc mộng đó.
cô ngờ rằng, Giang Thầm mới đặt chân đến nước F, tự phá vỡ sự tưởng tượng nhanh đến .
"Gà tây ư? Con chắc đấy?"
Vẻ mặt Thomas lộ rõ sự miễn cưỡng, dường như mấy mặn mà với món gà tây.
khi Thomas cúi đầu thấy dáng vẻ mong chờ của Giang Thầm, một nữa mềm lòng, đành nhượng bộ bé.
Phạm Khắc Hiếu
"Bé cưng , chú mong cháu sẽ hối hận nhé."
Không gà tây ngon, mà chủ yếu là do nó quá to, thịt quá dày, nên khi nướng nguyên con thường khó ngấm vị và mấy hấp dẫn.
Nếu đặt quá nhiều hy vọng , sự thất vọng sẽ càng lớn.
Anh gọi Hồ Trân Trân: “Đi thôi, ăn gà tây ngon thì hề dễ . Nhất định tìm một nhà hàng thực sự chất lượng, thì e rằng chúng sẽ nhịn đói cả đêm đấy."
Hồ Trân Trân gật đầu, ngầm hiểu ý .
Với tư cách là hướng dẫn, Thomas đặt chỗ tại một nhà hàng đầu bếp năm danh tiếng.
Với tài chính vững mạnh, việc đến nhà hàng chẳng thành vấn đề, thể mời đầu bếp đến tận nhà để nấu một bữa thịnh soạn.
Vì cho rằng Hồ Trân Trân đến từ nước Z và quan niệm về việc tiếp đãi khách của cô thể khác với nước F, Thomas quyết định chọn địa điểm là một nhà hàng.