Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây! - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-09-22 10:56:58
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(Để trọn vẹn chương , mời quý độc giả tiếp tục theo dõi bên !)
Chỉ khuyên bảo thì tình hình chỉ tệ thêm mà thôi.
Đồng Soái sợ rằng sẽ bỏ mạng ngay trong chính căn phòng khóa kín đó.
Trên đường , đôi mắt vô hồn, căn bản chẳng còn tâm trí nào để học hành. Đồng Soái cứ thế bước vô thức, đến trường như một cái xác hồn.
"Này, Đồng Soái! Nghe hôm qua mày thằng nhóc lớp hai đánh đến chảy m.á.u mũi ? Nhục quá mất thôi!"
Tiếng giễu cợt của đám bạn cứ thế vang lên, nhưng Đồng Soái vẫn chút phản ứng nào, như thể linh hồn lìa khỏi xác.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Đồng Soái, một cô bạn cùng lớp khẽ lo lắng.
"Cậu chứ?"
Bỗng nhiên, Đồng Soái như bừng tỉnh, hét toáng lên: " !"
Điều khiến đám học sinh xung quanh giật .
Thằng bé chạy thật nhanh, lao thẳng đến cổng trường – nơi vẫn thường chờ Giang Thầm.
Hôm nay, Hồ Trân Trân cũng đưa Giang Thầm đến trường. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cổng trường, cô khỏi khẽ cau mày.
"Sao thằng bé vẫn còn đây?"
thực , Giang Thầm cảm thấy Đồng Soái gì đó .
"Mẹ ơi, hình như đến để xin . Mẹ khuôn mặt trắng bệch của xem, cứ như mắng té tát ở nhà ."
Giang Thầm ngăn Hồ Trân Trân , xuống xe đối mặt với Đồng Soái.
Cậu tự bước xuống xe, thẳng về phía cổng trường.
Đồng Soái thấy , hai mắt liền sáng rực lên:
"Giang Thầm, đợi một chút!"
Giang Thầm từng những lời lịch sự như thốt từ miệng Đồng Soái, chút bất ngờ. Cậu nhướng mày, dừng bước: "Anh chuyện gì ?"
"Những chuyện đây, tất cả đều là của . nên ly gián mối quan hệ giữa và kế. ghen tị với , mới là kẻ !"
Miệng Đồng Soái cứ thế tuôn những lời xin , như một cỗ s.ú.n.g máy ngừng nhả đạn.
Giọng bé to, khiến tất cả học sinh ngang qua đều ngoái .
"Cháu thật sự . Cháu thành thật xin , Giang Thầm , đừng để bụng những lời cháu lúc nhé."
Giang Thầm ngờ Đồng Soái như , trợn tròn mắt: "Không , cũng đánh đến chảy m.á.u mũi , coi như chúng huề ."
Vừa dứt lời, Đồng Soái, đây luôn vênh váo ngẩng cao đầu, đột ngột quỳ sụp xuống mặt .
Điều khiến Giang Thầm sợ đến mức lùi ngay hai bước.
"Cầu xin , Giang Thầm, chỉ mới thể giúp cháu. Chỉ cần giúp cháu, cháu tình nguyện trâu ngựa cả đời để báo đáp ."
Đồng Soái ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, đôi con ngươi đỏ hoe phảng phất vẻ điên cuồng: "Cháu nhờ ai nữa, Giang Thầm, xin hãy giúp cháu!"
Trong đời Giang Thầm chỉ thấy ánh mắt tuyệt vọng đến cùng cực ở những dồn bước đường cùng, nên nhất thời bé cũng dọa sợ.
Hồ Trân Trân vẫn luôn dõi mắt về phía đó.
Thấy điều bất , cô lập tức xuống xe chạy đến chỗ Giang Thầm, vặn những lời Đồng Soái .
"Thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi, thể giúp cháu chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-144.html.]
Hồ Trân Trân kéo Giang Thầm lòng, liếc mắt hiệu cho Trần Khai đỡ Đồng Soái dậy.
"Dù việc cầu xin giúp đỡ thì cũng nên tìm một đứa trẻ nhỏ hơn nhiều như chứ."
Đồng Soái lúc trông thật đáng thương. Trong đôi mắt bé chất chứa quá nhiều nỗi niềm, giống ánh mắt của một đứa trẻ chút nào.
Đó là ánh mắt của một dồn ép đến bước đường cùng.
Hồ Trân Trân bé, những lời định cũng nghẹn trong cổ họng.
"Nếu cháu tìm sự giúp đỡ, chi bằng tìm dì thì hơn."
Đồng Soái thấy Hồ Trân Trân bước đến nên cúi gằm mặt xuống, dám cô.
Nghe những lời , trong mắt bé lóe lên một tia hy vọng mỏng manh.
Ánh mắt giống như của một kẻ đói đến mức thể quật ngã cả sói dữ, dù cắn mất một miếng thịt vẫn cố gắng sống sót, chằm chằm Hồ Trân Trân.
"Được , Trần Khai đỡ bé lên . Có chuyện gì thì lên xe tiếp."
"Báo cảnh sát , chuyện là phạm pháp đấy."
Sau khi Đồng Soái kể xong, phản ứng đầu tiên của Hồ Trân Trân chính là như .
"Cháu sợ sẽ còn ai bên cạnh chăm sóc cháu nữa."
Hiện tại bé đang gặp nguy hiểm, nên bé cũng còn giữ vẻ kiêu ngạo như nữa.
Cậu bé co ro trong xe, thành tâm nỗi sợ hãi chôn giấu trong lòng bấy lâu nay.
"Chuyện nhà khác thì cũng chẳng ai nhúng tay ."
Cậu bé mới chỉ chín tuổi, nhưng hiểu điều .
Hồ Trân Trân kinh ngạc liếc Đồng Soái, cô nhận rằng đứa trẻ miệng lưỡi sắc bén ngày nào giờ còn nữa.
"Đây coi là hành vi giam cầm phi pháp, việc tòa cũng thể trừng phạt. Nếu cháu gọi cảnh sát, họ sẽ đến mở khóa ."
Hồ Trân Trân chỉ đơn giản cho bé lúc nên gì.
mỗi nơi cách xử lý cụ thể khác cho những chuyện thế .
Theo lời Đồng Soái, thời gian giam cầm cũng quá lâu, nếu dùng pháp luật thì thời gian giam giữ kẻ đó như mong . là biện pháp phổ biến nhất vẫn là khuyên nhủ đôi bên giảng hòa.
Hồ Trân Trân cau mày: "Vừa cháu cháu mắc bệnh gì?"
"Mẹ cháu mắc bệnh phổi ứ nước nhiều năm nay ."
"Bác sĩ đó chỉ đến nhà mỗi ngày một , khi ăn xong bảo mẫu sẽ đưa ông ?"
Đồng Soái gật đầu, mặc dù bé hiểu tại Hồ Trân Trân hỏi như nhưng bé cũng cho cô hết tất cả những gì .
Phạm Khắc Hiếu
"Mẹ cháu sống ở tầng hai, phòng ở phía cuối hành lang. Căn phòng một ô cửa sổ nhỏ, mỗi ngày chăm sóc sẽ đưa thức ăn qua đó cho cháu."
Hồ Trân Trân nắm rõ việc Đồng Soái với Giang Thầm đây.
như lời Giang Thầm kể, Đồng Soái dùng lời lẽ để công kích về mặt tinh thần, đổi , Giang Thầm cũng "đáp lễ" bằng cách tác động vật lý. Cả hai coi như huề .
Đồng Soái cũng đến mức hư hỏng thể cứu chữa.
Thái độ hối thành tâm và quyết tâm đổi của bé khiến Hồ Trân Trân ngần ngại vươn tay giúp đỡ.
Cô với Đồng Soái: "Dì chỉ thể hướng dẫn cháu cách thôi. Hiện tại, duy nhất thể cứu cháu chính là cháu. Trước tiên, cháu hãy báo cảnh sát, để họ đến nhà cháu phá khóa phòng ."
" đây mới chỉ là bước đầu. Bước tiếp theo cần sự phối hợp của cháu thì mới thể thành công ."