Trần Khai dậy, ném hộp xốp thùng rác.
Anh chụp vội vài tấm ảnh thong thả trở xe. Ngồi trong xe, vui vẻ phác thảo sơ đồ quy hoạch tòa nhà.
Hồ Trân Trân trở về nhà, sofa nghỉ ngơi một lúc thì thấy Trần Khai chạy tới với vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
"Chị chủ, đoán ý của chị !"
"Hả?"
Hồ Trân Trân ngờ vực ngẩng đầu. Nhớ nhờ Trần Khai xem tòa nhà che phủ , cô liền hỏi: "Anh là cái tòa nhà che bạt đó ?"
" thế." Trần Khai mở hai tấm ảnh chụp cho Hồ Trân Trân xem. " đoán ý chị . Cái tòa nhà che bạt là trọng tâm . Chắc chắn chị chọn nó là vì khu phố ăn vặt ở đó!"
"Ở đó còn phố ăn vặt ?"
Hồ Trân Trân mơ hồ hiểu ý .
Trần Khai để ý đến vẻ mặt cô, vẫn say sưa giải thích.
"Chúng thể biến tòa nhà thành một tổ hợp ẩm thực và giải trí. Với các món ngon chủ đạo, và thêm một quảng trường âm nhạc phụ trợ."
Ý tưởng vẻ đấy.
Hồ Trân Trân vỗ tay, đồng ý với ý tưởng .
Tòa nhà khá lớn, một khi quy hoạch và xây dựng , nó chắc chắn sẽ trở thành một "mỏ vàng" tiếp theo của cô.
"Sao thi công ?"
Dì Lý đến chỗ quen thuộc để dọn hàng, lập tức cau mày khi thấy những sợi dây màu vàng và đội công nhân xây dựng.
Nhiều xe đẩy nhỏ tụ tập bên ngoài khu vực giăng dây. Dì đang phân vân nên tiếp tục dọn hàng ở đây .
Ông chủ sạp xiên que thấy dì Lý liền hỏi: "Bà đến đấy ? Đã nhận thông báo gì ?"
"Thông báo gì cơ? Có chuyện gì ? Sao giăng dây ? Chẳng đây là tòa nhà bỏ hoang ? Lẽ nào họ cho chúng buôn bán ở đây nữa ?"
Vẻ mặt dì Lý đầy vẻ bực dọc, giọng cũng mang theo sự khó chịu.
Nghe những lời đó, chủ quán rượu bên cạnh cũng bắt đầu than vãn.
" đấy, chẳng vị đại gia nào từ xuất hiện, bao nhiêu tòa nhà mua cứ đ.â.m đầu mua cái chỗ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-129.html.]
Nghe tin tòa nhà chủ, dì Lý sốt ruột hẳn.
"Thật sự mua ? Thế chúng còn thể mở hàng ở đây nữa ?"
Ông chủ sạp kẹo hồ lô gần đó cũng xán hóng chuyện. Nghe dì Lý hỏi, ông liền chen trả lời.
"Mở cửa hàng thì , nhưng thống nhất với . Dù cũng đợi nơi xây dựng xong, đó thể thuê quầy hàng bên trong tòa nhà."
"Cái gì cơ?"
Dì Lý đau lòng : "Nếu thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Chúng chỉ là những bán hàng vỉa hè, nếu hàng tháng trả tiền thuê sạp thì còn kiếm bao nhiêu đây?"
" là đó." Ông chủ sạp kẹo hồ lô thở dài thườn thượt.
"Tạm thời đừng bàn chuyện nữa, tòa nhà mất bao lâu mới thành. Chúng còn tìm một địa điểm thích hợp để bày bán hàng mới. Nếu thì những tháng tới chúng sẽ thất nghiệp mất."
Lời , xung quanh đều cúi đầu thở dài não nề, nhất thời nên thế nào.
"Nơi thích hợp để mở quầy hàng thì chiếm chỗ hết . Đột nhiên xây dựng nơi , họ chúng buôn bán ở đây chứ?"
Dì Lý bực bội hết những suy nghĩ trong lòng, những khác cũng đồng tình.
" thế, chúng buôn bán ở đây lâu như , sớm thành một khu chợ đêm sầm uất , giờ đuổi . Chuyện thật sự quá bất công!"
Có giận dữ đề xuất: "Hay là chúng tìm quản lý để cho lẽ !"
ý kiến chẳng mấy hưởng ứng.
Bây giờ mua tòa nhà và xây dựng . Chỉ vì những tiểu thương ở đây tiếp tục buôn bán mà gây rối thì nghĩ thế nào cũng thấy điều chẳng hợp tình hợp lý chút nào.
Tuy dì Lý chút tức giận nhưng dì cũng gây náo loạn lớn như . Dì những công nhân ở phía trong còn bắt đầu việc, mắt bỗng sáng lên.
"Có thể kiếm tiền ngày nào thì ngày đó. Ngày mai chúng sẽ , nhưng nhân lúc công trình còn thi công, chúng thể tranh thủ buôn bán thêm hai ngày."
Phạm Khắc Hiếu
Những khác xong đều thấy khá hợp lý.
Xe đẩy cũng sẵn sàng . Ít nhất hôm nay chúng thể về nhà tay trắng . Có thể kiếm bao nhiêu thì kiếm, dù cũng là tiền công.
Điều khiến dì Lý ngạc nhiên là hôm nay công việc buôn bán vẫn diễn thuận lợi.
Ngoài những khách quen ở chợ đêm , thì những công nhân đang chờ khởi công trong công trường cũng trở thành khách hàng của các quán ăn vỉa hè nơi đây.
Công nhân ăn nhiều cơm nhưng quá chuộng đồ ăn vặt. Chỉ món mì xào của dì và hamburger là ngoại lệ, họ yêu thích.