Có nhiều bình luận kiểu đó, nhưng chúng chẳng đạt hiệu ứng mà Hướng Vũ mong .
Cái là sứ Thanh Hoa chiếm sóng bộ màn hình.
Thấy vẫn mãi bàn tán về chiếc nhẫn, Hướng Vũ kiên nhẫn chờ đợi, chuẩn chơi chiêu thêm nữa khi chị gái xuất hiện ống kính.
Tuy Hồ Trân Trân ở dãy ghế đầu vô cùng xinh , nhưng chị gái cũng kém cạnh.
Hướng Vũ quyết tâm giữ thể diện cho chị gái bằng .
Chỉ trong thoáng chốc, tình hình màn hình đổi.
Khi chiếc nhẫn Hồ Trân Trân đang đeo ống kính lia tới, đó, 24 cũng từng cố gắng cạnh tranh, nhưng cô giá gấp đôi khiến bỏ cuộc.
Lúc , 24 cũng mạnh dạn giá cao gấp ba cho món sứ Thanh Hoa, giơ thẻ lên.
“Số 24, hai phẩy năm triệu đồng, thứ nhất.”
Đạo diễn phòng livestream hướng ống kính về phía 24, lúc khán giả mới phát hiện là một doanh nhân ngoại quốc.
Điều vốn dĩ bình thường.
vị doanh nhân ngoại quốc giơ bảng giá một cách thông thường.
Sau khi 18 tăng giá thêm vài , bỗng bắt chước theo Hồ Trân Trân.
“Sáu triệu!”
Chiếc búa của bán đấu giá hạ xuống: “Số 24, sáu triệu đồng, thứ nhất.”
Số 18 thích món sứ Thanh Hoa, thật sự từ bỏ, bèn giơ bảng giá lên.
“Số 18, sáu phẩy một triệu đồng, thứ nhất.”
Có lẽ ngờ mua món sứ Thanh Hoa với giá sáu triệu, 24 khẽ rít lên một tiếng khó chịu.
“Con khỉ lươn lẹo.”
Anh lớn tiếng , nhiều thấy, sắc mặt lập tức lạnh .
Hồ Trân Trân cũng rõ mồn một.
Số 24 dễ dàng từ bỏ, tăng giá lên sáu phẩy năm triệu đồng.
Anh vẫn còn ấm ức, tăng gấp đôi, nhưng mức giá đó khiến 18 lắc đầu bỏ cuộc.
Người đàn ông tiếp tục tranh giành, mà là hôm nay chỉ mang theo vỏn vẹn sáu triệu rưỡi tiền mặt. Dù ý định tăng giá cũng đành chịu, chẳng còn tiền để theo.
Cả hội trường bỗng chốc im bặt.
Thực tế, giá trị thật của chiếc bình sứ Thanh Hoa chỉ ba triệu. Nay đội lên đến sáu triệu rưỡi, gấp đôi giá trị ban đầu, dù yêu thích đến mấy, cũng đáng để chi một khoản lớn như .
“Số 24, sáu triệu rưỡi, thứ hai!”
Cuối cùng ai dám tranh giá với nữa. Người đàn ông mang 24 nở nụ đắc thắng, những tiếng hò reo, ăn mừng ầm ĩ từ chỗ lan khắp khán phòng.
Ở nhiều nơi khác, hành động thể gọi là tự do bộc lộ cảm xúc, nhưng trong khí trang trọng của buổi đấu giá , những xung quanh chỉ cảm thấy âm thanh đó thật chói tai, thậm chí phần thô lỗ.
Bảng bình luận trực tuyến cũng bắt đầu xôn xao, nhận điều gì đó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-116.html.]
[Cái gã ngoại quốc đó gì thế? Có ai dịch , cứ thấy khó chịu ?]
[Không cần nghi ngờ , cảm giác của bạn đúng đấy.]
[Cái câu "con khỉ lươn lẹo" chẳng đang ám chỉ khinh miệt khác ? Mấy vị vẫn chịu đựng như , để cho mua đồ ?]
[Càng xem càng tức điên! Rõ ràng đây là một cuộc cạnh tranh giá cả công bằng, cớ gì chúng tăng giá thì mắng nhiếc? Dựa chứ?!]
[Trời ơi, càng nghĩ càng thấy uất ức mà.]
Những mặt trực tiếp tại hội trường thể cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhưng cư dân mạng thì ngược .
Tuy nhiên, họ thể lao tới hội trường để "dạy dỗ" mua 24 một trận, cũng chẳng thể tăng giá để cướp chiếc bình sứ Thanh Hoa từ tay . Tất cả đành nuốt cục tức trong, bất lực lắng bán đấu giá gõ búa thứ hai.
[Gõ một cái nữa là hết cơ hội ! Không ai chịu giá cao hơn để giành chiếc bình sứ Thanh Hoa ?]
[Tức c.h.ế.t ! Mặc kệ là ai cũng , mau giá !!!]
Dòng bình luận trực tuyến sôi sục với sự sốt ruột và phẫn nộ, khí căng thẳng cũng bao trùm cả hội trường.
Trong đó, Giám đốc Vương lẽ là yên nhất.
Ông cạnh Chủ tịch Phùng, ban đầu tính đợi khi phiên đấu giá kết thúc mới lên sân khấu phát biểu vài câu...
khi thấy những lời lẽ của đàn ông 24, ông thật sự thể yên nữa.
“Chủ tịch Phùng, là thương lượng với vị khách 12 đó, bảo cô đừng đấu giá món nữa ? Dù chúng cũng thiếu tiền.”
“Làm mà ? Nếu thế chẳng sẽ hủy hoại uy tín của buổi đấu giá và danh tiếng của chúng ?”
Chủ tịch Phùng dứt khoát từ chối, nhưng ông cũng hiểu sự lo lắng của Giám đốc Vương nên lên tiếng an ủi:
“Giám đốc Vương , đừng quá lo lắng. Chiếc bình sứ Thanh Hoa là của một lò gốm tư nhân, giá trị thật đáng bao nhiêu . Người nước ngoài mua chắc chắn sẽ lỗ mà thôi.”
Giám đốc Vương xong, vẻ mặt đầy ấm ức: “ quan tâm lỗ . cảm thấy cực kỳ khó chịu khi thấy mua món đồ .”
“Hay là Chủ tịch Phùng giá , đừng để tên đó mua .”
Chủ tịch Phùng khẽ hắng giọng, trong đầu nhanh chóng cân nhắc xem nên đồng ý . Lấy lòng Giám đốc Vương thì , nhưng vụ mua bán vẻ sẽ khiến ông lỗ kha khá...
Thế nhưng, thời gian chờ đợi ai. Dù bán đấu giá cố tình kéo dài thêm vài giây, tiếng búa định mệnh vẫn sắp vang lên thứ ba.
[Xong thật , chắc chắn là của .]
[Tức điên ! Sao mấy ông nhà giàu chẳng chút khí phách nào !]
[Bị mắng nhiếc như thế, tức lắm! Nếu thật sự để cái gã 24 mua , sẽ lên Weibo của nhà họ Phùng mà mắng cho một trận trò!]
Phạm Khắc Hiếu
Giữa làn sóng lo âu và phẫn nộ dâng trào, khi hy vọng dường như vụt tắt.
Đột nhiên, từ hàng ghế đầu, giơ tấm bảng lên.
“Số 7, mười triệu!”
Người giơ bảng chính là Hồ Trân Trân.
Chiếc váy hội màu xanh đậm khẽ đung đưa trong tầm mắt của ống kính. Hồ Trân Trân nhẹ nhàng gật đầu với bán đấu giá, đôi bông tai kim cương tai cô lấp lánh chói mắt ánh đèn.