Cao Thần đồng ý để ông tham gia trở , cũng là vì nể tình ông cụ trong gia đình Phùng đổng.
Phùng đổng vẻ hối , nhưng thực tế, ông vẫn chẳng coi trọng dự án .
Hôm nay Lâu Đài Chó thiện, ông nóng lòng đến khảo sát, để xem rốt cuộc vị Hồ tổng của thành phố F bản lĩnh tới .
“Công trình thành cách đây ba ngày ?”
Phùng đổng mở miệng hỏi, cô thư ký phía lập tức lật nhanh tài liệu, “ , một tuần bước giai đoạn cuối cùng, và ba ngày hạng mục chính thức thiện.”
“Theo lý mà , thời gian xây dựng trôi qua nửa chặng đường, cũng là lúc bắt đầu chiến dịch quảng bá . Sao Hồ tổng vẫn bất kỳ động thái nào cả?”
Cô thư ký trả lời câu hỏi , nên chỉ im lặng lùi về một bước, chờ chỉ thị.
Phùng đổng cũng mong đợi câu trả lời từ cô , tự hỏi tự đáp.
“Chẳng lẽ tiền để quảng bá? Không thể nào, cô sở hữu gia sản kếch xù truyền từ năm đời tổ tiên ? Lẽ nào thiếu một khoản tiền nhỏ như ?”
Tuy cảm thấy khó tin, nhưng trong lòng Phùng đổng vẫn bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Lỡ như cô thật sự tiền thì ?
Đây chẳng là cơ hội tuyệt vời để thâu tóm cổ phần của Lâu Đài Chó ?
Phùng đổng vốn là khôn ngoan, thấm nhuần triết lý từ nhỏ khi lớn lên trong gia đình thương nhân. Tất nhiên, ông học rằng lợi ích luôn đặt lên hàng đầu.
Đối với dự án Lâu Đài Chó , một khi đầu tư, ông sẽ tìm cách vơ vét càng nhiều càng .
Hồ Trân Trân tự nắm giữ 58% cổ phần, trong mắt Phùng đổng, quả thực quá tham lam. Nếu cô thực sự năng lực thì , nhưng cố tình trì hoãn việc quảng bá, điều khiến ông khỏi hoài nghi.
Ông suy nghĩ, một vài ý đồ thâm sâu dần nảy trong đầu.
Vị Hồ tổng rốt cuộc là nông cạn sâu sắc, cứ thử một là sẽ rõ.
“Giúp chuẩn một buổi đấu giá từ thiện, sẽ tổ chức trong vòng ba ngày tới. Nhớ gửi thiệp mời đến nhiều nơi, đúng , tuyệt đối đừng quên gửi thiệp mời cho Hồ tổng đấy.”
“Vâng, Phùng đổng. Toàn bộ tiền bán từ buổi đấu giá từ thiện sẽ quyên góp cho quỹ trẻ em nghèo vùng núi, thưa Phùng đổng?”
Trẻ em nghèo vùng núi.
Nhắc tới từ thiện, trong giới doanh nhân, việc quyên góp cho trẻ em nghèo là một hoạt động mà nhiều ưa chuộng.
Vừa phù hợp với yêu cầu của chính phủ, thể trở thành chủ đề nóng tin tức để đánh bóng thương hiệu cá nhân.
Điều quan trọng hơn là quyên góp cho trẻ em nghèo thường mang hiệu quả truyền thông nhất so với các hạng mục khác. Đối với nhiều doanh nhân chi quá nhiều tiền cho từ thiện, đây chính là lựa chọn tối ưu.
Nếu là bình thường, Phùng đổng cũng hứng thú với mảng từ thiện .
hôm nay, mục đích khác, tiền quyên góp cho trẻ em nghèo vẫn đủ sức nặng.
“Không, chúng cần một đối tượng lớn hơn nữa.”
Lớn hơn nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-lam-giau-tui-la-phu-ba-day/chuong-103.html.]
Cô thư ký mím môi, vẻ mặt đầy khó xử. Mảng từ thiện thể khuếch trương đến mức nào nữa chứ?
May mắn là Phùng đổng ý định khó cô thư ký.
Sau khi dứt lời, ông trầm ngâm suy nghĩ một lát, bỗng nhiên vỗ tay một cái, “Phải , hình như gần đây Viện Bảo tàng thành phố S đang chuẩn trùng tu, đồng thời kêu gọi quyên góp từ dân ?”
Chuyện cô thư ký cũng , “ , Phùng đổng.”
Viện bảo tàng từng chiếm sóng hot search suốt một ngày. Chính phủ lẽ nên bỏ tiền tu sửa nơi bảo tồn cổ vật, điều ngân sách thành phố S eo hẹp, chính phủ chỉ phê duyệt một nửa chi phí, yêu cầu viện bảo tàng tự gom góp phần còn .
“Liên lạc với bên viện bảo tàng, rằng chúng sẵn lòng tổ chức tiệc từ thiện để quyên góp tiền cho họ!”
Trong lòng cô thư ký giật kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, “Vâng, Phùng đổng.”
Số tiền cần để trùng tu viện bảo tàng là một con nhỏ. Nếu , chính phủ thành phố S chẳng “keo kiệt” đến mức chỉ chịu chi một nửa, để thiên hạ chê như .
Phùng đổng đổi tính nết từ bao giờ ? Lại chịu bỏ nhiều tiền như thế vì lợi ích công cộng.
Cô thầm phàn nàn trong lòng, nhưng động tác tay nhanh nhẹn, bắt đầu sắp xếp danh sách khách mời điện thoại.
Trước khi rời , Phùng đổng gõ bức tượng chó siêu nhân khổng lồ, : “Chất lượng khá , thua kém gì hàng nhập khẩu. Cũng sẽ bao nhiêu tới đây vui chơi.”
Nếu trưởng bối ép buộc, ông tuyệt đối sẽ chọn loại hạng mục kinh doanh .
Các công viên giải trí nước ngoài vẫn luôn thống trị thị trường. Để ở trong nước, chi phí bỏ thể thấp, vì thế thể thu hồi vốn.
Rủi ro lớn đến , cũng tại vị Hồ tổng .
Hội đồng quản trị đều là vì con trai cô .
Phùng đổng tin lý do .
Bỏ ba tỷ vì một đứa con trai ruột thịt, Hồ tổng là kẻ điên, tại một chuyện điên rồ như chứ?
Có lẽ trong chuyện ẩn chứa một cơ hội ngàn vàng mà ai .
Phùng đổng càng nghĩ càng thấy khả năng lớn, ông mím môi, suy tính cách moi thông tin từ Hồ Trân Trân, để nắm bắt cơ hội và kiếm về một phần lợi lộc.
“Hắt xì!”
Hồ Trân Trân hắt mạnh một tiếng, khẽ nhăn mũi.
“Bà chủ, cần lấy áo khoác cho ngài ?”
Trần Khai lập tức đổi sang vị trí che chắn gió, ân cần hỏi Hồ Trân Trân.
“Không cần , lạnh. Chắc là trong khí nhiều lông quá, cả.”
Phạm Khắc Hiếu
Nghe cô giải thích xong, Giang Thầm đang xổm cạnh chuồng mèo, đầu lũ mèo con.
“Mẹ ơi, chúng sẽ nuôi con gì đây ạ?”
Từ đến nay, Giang Thầm từng nghĩ tới việc nuôi thú cưng, cũng từng đến cửa hàng thú cưng.