Xuyên không ác độc biểu muội trở thành Quốc sư - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:34:11
Lượt xem: 53
Yến Thương Lục ở Bắc Kỳ không nổi danh, nhưng trong giới võ lâm Đại Tấn, ông lại có chút danh tiếng.
Cặp vợ chồng này định đi Bắc Kỳ tìm người huynh đệ mất tích, đã nhờ Yến Thương Lục xem quẻ may rủi.
“Gặp được Yến đại sư ở đây thật sự có duyên phận, nên xin nhờ ngài xem cho một quẻ.”
“Được thôi.”
Yến Thương Lục trước mặt người ngoài thường ít nói, nếu có thể không nói thì sẽ không nói, nếu có thể nói hai từ thì không bao giờ nói ba từ.
Theo ông, cách này càng làm mình trở nên cao thâm, khó lường.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hoàn thấy ông ấy xem quẻ.
Yến Thương Lục hỏi tên tuổi của người huynh đệ kia, rồi lấy vài đồng tiền đồng từ túi ra ném lên bàn, vê râu nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng ngẩng đầu nói: “Đại cát, phía tây nam Bắc Kỳ, may mắn sẽ đến.”
Nghe vậy, cặp vợ chồng mừng rỡ, lập tức lấy bạc ra dâng lên.
Ninh Hoàn nhìn những đồng tiền kia, trên mặt đồng khắc hai chữ 'Hòa Thịnh', bóng loáng một mảng, có lẽ là do sư phụ của cô mua bánh rán hành buổi sáng, ăn xong chưa rửa tay, chạm vào đồng tiền nên dính lên.
Ngoài ra, cô thực sự không nhìn ra được điều gì khác.
Ninh Hoàn nhíu mày, bói toán quả thực là một môn học cao thâm đến mức gần như huyền bí.
Họ chỉ ở lại thành Lan Phưởng ba ngày, sau đó lại tiếp tục ngồi xe ngựa đi về phía nam.
Đầu hè, lúc nắng lúc mưa, trên đường Yến Thương Lục bị lạnh, vừa kéo khăn tay lau mũi, vừa tiếp tục giảng giải cho cô về thuật bói toán.
Khác với sự nghiêm khắc của Sư Phỉ Phỉ và sự lạnh lùng của Lạc Ngọc Phi, cách ông ấy truyền đạt kiến thức càng thêm tùy ý hơn nhiều.
Không có sách vở làm cơ sở tham khảo, Ninh Hoàn nghe suốt đường đều mơ hồ, chỉ có thể ghi nhớ lời ông ấy nói, chờ về núi Thương Lộ, lại so sánh đối chiếu với sách vở từng chút một.
Từ thành Lan Phưởng đến núi Thương Lộ mất hai tháng, xe ngựa dừng lại ở chân núi không thể lên được, thầy trò hai người đi bộ lên tới lưng chừng núi.
Một tiểu viện nho nhỏ, bên trong đầy bụi bặm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ac-doc-bieu-muoi-tro-thanh-quoc-su/chuong-112.html.]
Ninh Hoàn dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, tối đến tắm rửa xong tựa vào cửa sổ ngẩng đầu nhìn lên trăng treo cao trên bầu trời đêm, cho đến khi buồn ngủ mới cởi áo ngoài lên giường.
Trở lại núi Thương Lộ, một thời gian ngắn sẽ không ra ngoài nữa, Yến Thương Lục mỗi ngày đi đây đi đó để cảm nhận tự nhiên, Ninh Hoàn thì lấy những cuốn sách ẩm mốc trong thư phòng ra, phơi dưới ánh nắng mặt trời, sau đó ngồi dưới hiên nhà lật từng trang.
Những cuốn sách này còn khó hiểu hơn sách y học, có một loại huyền bí khó nói thành lời, chỉ có thể cảm nhận.
Ninh Hoàn mất đến hai năm mới hiểu được hòm hòm, tiến độ chậm đến mức bản thân cũng không nhịn được mà đau đầu và phiền muộn.
Sau khi hiểu hết những gì trong sách, Ninh Hoàn lại bắt đầu dành toàn bộ thời gian để ngồi thiền.
Buổi sáng mặt trời vừa mọc đã đi ra ngoài, chạng vạng tối hoàng hôn vừa xuống mới xách theo một giỏ thuốc nam vừa hái về, ăn tối xong lại suy nghĩ về các loại cao dược mới, cả ngày gần như không có thời gian rảnh rỗi cho mình.
Ninh Hoàn hỏi về đồ để bói toán, Yến Thương Lục cầm lược chải râu một cách gọn gàng, chậm rãi nói: “Dù là một hòn sỏi hay một nắm hạt mè, đồng xu mai rùa cỏ chi, miễn là con sử dụng thuận tay, thích dùng cái gì thì dùng cái đó, thuật bói toán nhà chúng ta không câu nệ hình thức, quan trọng là tuân theo tự nhiên, dựa vào vạn vật.”
Ninh Hoàn cái hiểu cái không, nhưng cũng làm theo lời ông ấy.
Mùa đông năm đó, Ninh Hoàn ngồi thiền trên vách đá thổi gió, Yến Thương Lục từ thành Thịnh Châu dưới chân núi mang về một đứa bé gái bị bỏ rơi.
Ông ấy không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, giao hết cho Ninh Hoàn, còn mình thì tự do như ngựa thoát cương khắp núi rừng.
Tên của bé gái do Yến Thương Lục đặt, tên là Úy Nhiên, theo họ Yến, Yến Úy Nhiên.
Đứa bé chỉ mới vài tháng tuổi, khóc khi đói, khóc khi ị, càng khóc to hơn khi cảm thấy lạnh hoặc nóng, Ninh Hoàn xoa trán, lo lắng không ít.
Yến Thương Lục và Ninh Hoàn đều không phải là người giỏi nấu ăn, họ thuê một người phụ nữ nông dân ở chân núi đến hàng ngày để chuẩn bị ba bữa ăn.
Ninh Hoàn trả thêm cho bà ấy một ít bạc, và thường giao Úy Nhiên cho bà ấy chăm sóc khi ra ngoài.
Mùa xuân qua, mùa thu đến, vài năm trôi qua, Yến Úy Nhiên cũng đã biết chạy nhảy.
Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, quyết định dẫn cô bé theo mình khi ra ngoài hôm đó.
Cô bé trông như một đoá hoa tuyết trắng, da thịt trắng nõn, mặc bộ đồ nhỏ màu đỏ, tóc được buộc thành hai b.í.m nhỏ, trông không khác gì búp bê phúc thọ trong tranh dân gian.
Cũng chính vào ngày hôm đó, Ninh Hoàn mới phát hiện ra rằng cô bé này may mắn đến không tưởng.
Khi cô ngồi thiền bên vách đá, Úy Nhiên chơi quanh đó.