Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 93: Chuồng heo xảy ra chuyện rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:19:42
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Đinh lúc còn , gây rắc rối cho cô !
Lần cô đến khu gia thuộc nhà máy thép để tìm Vương Quế Lan, vì cô . Giờ , Chu Ngọc Lan .
Lần trong gùi mang theo ít thịt, cô đến đây tổng cộng ba , nào mấy bà cô dì cũng thích mua thịt, nên cô chuẩn nhiều hơn một chút.
Đến cửa nhà Vương Quế Lan, cổng sân đóng, cô ngoài cửa gọi: “Chị Vương, nhà ?”
“Ơi, đây.”
Vương Quế Lan từ trong nhà bước , thấy là Vân Đinh, mắt sáng rỡ, “Ôi chao, em gái, cuối cùng em cũng đến , mau .”
Cô nhanh chóng liếc ngoài, đóng cổng sân .
“Lần hàng gì thế? Chị ngóng em mãi .”
“Lần thịt nhiều hơn một chút, mỗi loại gà, vịt, ngỗng đều năm con, thịt heo ba mươi cân, trái cây thì hết , gạo và bột mì mỗi thứ mười lăm cân.”
Vân Đinh nhận , mấy như , Vương Quế Lan cũng ý tưởng riêng.
Quả nhiên, đợi Vân Đinh đề nghị, cô mở lời .
“Em gái, chị Vương bàn với em chuyện nhé! Chính là, hàng em mang đến, thể cho chị hết ? Về giá cả, thể nhường chị một ít ? Em cũng đó, chị việc , chỉ kiếm thêm ít tiền giúp gia đình bớt gánh nặng.”
“Chị Vương, thế ! Chúng quen cũng là quá ngắn , tính cách của chị, em cũng rõ. Vậy nhé! Mỗi loại hàng hóa, em sẽ nhường cho chị một hào. Còn chị bán bao nhiêu thì tùy chị, nhưng mà chuyện em đưa hàng cho chị, chị giữ bí mật, ngoài những đó, đừng để khác nữa, bản chị cũng cẩn thận đấy.”
“Thật ? Tốt quá quá, chị , giờ tính tiền hàng , chị lấy tiền cho em.”
Không đợi bao lâu, Vương Quế Lan mang tiền , Vân Đinh nhận tiền rời , từ chối lời mời ở dùng cơm của Vương Quế Lan.
Nhìn đồng hồ, vẫn đến giờ tan sở, tạm thời đến nhà Chu Ngọc Lan nữa, bưu điện xem thư !
Kể từ khi chị dâu sinh một cô cháu gái nhỏ, cả nhà đều vui tả xiết. Nhà khác thì trọng nam khinh nữ, còn nhà cô thì thật, ai cũng thích bé gái.
Anh cả ít của cô, bây giờ biến thành nhiều , đây nhiều nhất cũng chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm cô một hai câu trong thư, bây giờ thì thật, còn thường xuyên thư dài dòng kể cho cô đủ thứ chuyện thú vị về quá trình lớn lên của “chiếc áo bông nhỏ” của , cô cứ tưởng cô đổi thành khác .
Hỏi Vân, cô mới , cả cô tìm ai để chia sẻ, nên đành tìm đến cô.
Khiến cô lập tức ôm lấy cô cháu gái nhỏ đáng yêu của .
Đến bưu điện, thấy Văn Tĩnh, mà là một đồng nghiệp khác của cô , lẽ hôm nay cô nghỉ .
“Vân tri thanh, tìm Văn Tĩnh ? Cô hôm nay nghỉ , , xem mắt.”
“Ồ? Cô tự ? Đột ngột ?”
Vân Đinh lập tức thấy hứng thú, đây từng Văn Tĩnh qua, giờ đột nhiên xem mắt ?
“Ừm, cô , cũng đột ngột , năm nay cô cũng hai mươi , mười tám tuổi sinh đứa đầu lòng .”
Đồng nghiệp tên Nghiêm Tuệ Quyên, thể thấy cô sống hạnh phúc, mỗi nhắc đến con cái và gia đình, mặt đều là nụ hạnh phúc.
“He he, tuổi tác là vấn đề, chủ yếu là gặp phù hợp, như chị , thiếu điều bốn chữ “ hạnh phúc” lên mặt luôn ! Haha…”
“Ôi dào, em trêu chị , ? Em thử ? Chị giới thiệu cho nhé!”
“Không … Chị tha cho em !”
“Nhìn cái vẻ của em kìa, chẳng lẽ định lấy chồng ?”
Lúc cũng ai, nên Nghiêm Tuệ Quyên cũng trò chuyện thêm vài câu với Vân Đinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-93-chuong-heo-xay-ra-chuyen-roi.html.]
“Ừm, kết hôn sinh con để giữ bình an…”
Nghiêm Tuệ Quyên từng thấy lời như , dám đồng tình.
Vân Đinh cũng mong cô thể hiểu.
“Chị Quyên, giúp em tìm xem thư .”
“Có chứ! Hai phong, trong đó một phong là từ quân đội gửi tới.”
Vân Đinh nghĩ, đó thể là hai .
Nhận lấy thư, cô cũng vội , nhét thư túi ném gian, đợi về sẽ .
Đến chợ đen tìm Trần Tĩnh, giao dịch một lô hàng nữa. Lô hàng nhiều, bây giờ cô đều một thời gian dài mới giao dịch một , mỗi lượng nhiều hơn, thì cần xuất hiện thường xuyên.
Trần Tĩnh cho bên thành phố thu mua thêm một đồ trang sức bằng vàng bạc và thư pháp, hội họa cho cô. Cô cũng là đồ thật , dù thì cứ thu mua hết.
Ngoài một vàng bạc châu báu cổ vật, lô hàng mang thu nhập tiền mặt hơn bốn nghìn tệ. Cảm giác thật sự sảng khoái, tiền tích trữ trong gian ngày càng dày lên, Vân Đinh đôi khi rảnh rỗi việc gì thích đếm tiền trong gian, đối với cô mà đây là một niềm vui thỏa mãn.
Mèo con Kute
Lại dạo một vòng quanh quán ăn quốc doanh, gọi một suất cá kho tàu và một suất cơm, ăn no xong thì đạp xe về.
Còn lúc , trong thôn, phía chuồng heo đều lo lắng yên.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế ? Mấy con heo là bảo bối của chúng đó, đừng xảy chuyện gì thật đấy.”
“Tiểu Vân tri thanh ? Heo thành thế , cô chạy mất ?”
Bà Diêu lúc cũng sốt ruột, nhưng đổ cho Vân Đinh, bà vẫn lên tiếng bênh vực, “Tiểu Vân tri thanh cho heo ăn xong mới rời , cô việc thị trấn . Thức ăn cho heo vẫn như ngày, thể đổ cho cô ?”
“Cô phụ trách bên chuồng heo , đổ cho cô ? Ngay từ đầu , cô còn nhỏ, hiểu gì về việc nuôi heo , bây giờ thì chứ gì!”
“Bà bậy bạ gì đó, Từ Quế Phương! Bà ở đây lải nhải vớ vẩn , ngày thường cô tri thanh Tiểu Vân nuôi heo béo khỏe mạnh bà ? Giờ chút vấn đề là đổ cho cô tri thanh Tiểu Vân, mặt mũi bà ? Bà hiểu thì tự mà nuôi heo cho !”
Thím Mai Hoa đến, lời bà liền chịu nữa.
“Triệu Mai Hoa, cô tri thanh Tiểu Vân con gái bà, nào cũng bà xen ? ?”
“ đó! Cô tri thanh Tiểu Vân rời nửa buổi , vẫn thấy bóng , heo thành thế , đúng là quá vô trách nhiệm.” Vương Đại Hồng ánh mắt lóe lên, cũng lầm bầm nhỏ tiếng.
Giọng nhỏ của bà đủ để tất cả đều thấy.
Lòng xao động, cũng cho rằng thể trách Vân Đinh, nhưng một cùng suy nghĩ với Từ Quế Phương và những khác.
Đợi Vân Đinh về đến đầu làng, Tiểu Trụ Tử xông như đạn pháo.
“Chị Tiểu Vân…”
Thằng bé chân trần, ống quần xắn đến đầu gối, tay còn nắm chặt nửa bắp ngô gặm dở, cứ thế lao thẳng xe đạp.
Tiếng nó gọi còn to hơn cả tiếng chuông xe, Vân Đinh sợ đến run tay, tay lái xe như mọc phản cốt, “cạch” một tiếng lệch sang bên trái, suýt nữa thì va cây hòe cổ thụ; cô vội vàng kéo , tay lái như lên cơn co giật mà quẹo , suýt nữa đ.â.m con gà già đang sưởi nắng bên đường.
Gà già: Bà thử đ.â.m đây xem?
“Ôi chao!” Vân Đinh hai chân như đạp bánh xe phong hỏa, trái đạp đá cuối cùng cũng chống chân xuống đất, cái gùi yên xe “lạch cạch” lăn một quả táo đỏ, lăn ba vòng đất, vặn dừng ngay chân Tiểu Trụ Tử.
“Làm gì đó, Tiểu Trụ Tử? Cháu hại chị suýt nữa thì thành màn xe cùng nhảy múa .”
Tiểu Trụ Tử nhặt quả táo đỏ lên, đưa qua, kịp thèm thuồng, vội vàng : “Chị Tiểu Vân, bên chuồng heo xảy chuyện , bà nội bảo cháu gặp chị thì bảo chị nhanh chóng qua đó.”
Lòng Vân Đinh chợt thắt , “Xảy chuyện gì thế?”