Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 30: “Đến đây! Chị đưa em bay lượn…” ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:18:29
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian trôi qua từng ngày, chẳng mấy chốc đến mùa thu hoạch. Thu hoạch quả thật vất vả, nên mùa thu hoạch, đội trưởng cho nghỉ hai ngày, để ai cần chuẩn thì chuẩn , ai cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Còn chuẩn gì ư, đương nhiên là đồ ăn .
Trước đây, mỗi năm mùa thu hoạch, dân làng và cả các tri thanh đều chuẩn chút đồ ngon để bồi bổ cơ thể, nếu một mùa thu hoạch trôi qua, cơ thể sẽ chịu nổi.
Hôm nay Vân Đinh may mắn nhờ xe của Dương Thanh Thanh, sướng gì bằng, cần chen chúc máy kéo nữa.
“Dương Thanh Thanh, đây, đạp cho, cứ phía là .” Vân Đinh vẻ mặt hăm hở, nóng lòng thử.
Dương Thanh Thanh nghi ngờ cô, “Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn ! Cứ yên tâm , xem tài năng của chị Vân đây .” Vân Đinh vỗ ngực, tràn đầy tự tin.
Vân Đinh bước lên chiếc xe đạp hai tám, vỗ bốp bốp yên : "Đến đây! Chị đưa em bay lượn!" Cô cố tình sơ vin vạt áo sơ mi hoa cạp quần vải xanh, hai b.í.m tóc theo động tác của cô mà vung lên thành đường cong sống động.
Dương Thanh Thanh do dự một lát, mới cẩn thận từng li từng tí nhích m.ô.n.g lên yên .
“Ngồi vững nhé…” Vân Đinh c.ắ.n răng đạp bàn đạp, dùng sức quá mạnh, chiếc xe vọt về phía , cán một cục đất đường, xe chao đảo dữ dội, “Á…”
Tim Dương Thanh Thanh đột nhiên thắt , điềm lành…
Quả nhiên… Bánh đột nhiên kẹt khe cống thoát nước, cả cô lao về phía .
Chiếc xe đạp cùng ngã nhào xuống đống rơm bên đường, b.í.m tóc tết của Vân Đinh rối tung như tổ chim, trong túi vải bố lăn hai quả trứng bọc kỹ càng, chiếc gùi của cô bay sang một bên.
Dương Thanh Thanh kịp nhảy xuống xe khi chiếc xe sắp đổ, giờ phút đang ung dung Vân Đinh, khóe miệng nhịn cong lên.
Vân Đinh đầu đội đầy cỏ khô, mặt đỏ bừng mà nặn một câu: “Cái , cái gọi là và xe quen!” Từ xa vọng tiếng máy kéo “tùng tùng”, cô nhanh chóng bò dậy chỉnh tóc.
Hình tượng chứ! Phải giữ gìn…
“Hay là để đạp ! Thật sự sợ lát nữa ngã xuống mương mất.”
“Này, Dương Thanh Thanh, , nãy là thử xe, tìm cảm giác, là sơ suất thôi, tin cứ để đạp xem, chắc chắn sẽ ngã nữa .”
Dương Thanh Thanh mặc kệ cô lải nhải thế nào, cũng chịu để cô đạp nữa.
Vân Đinh đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn yên .
Đến thị trấn, như thường lệ, mỗi một ngả.
Vân Đinh ăn vận như một phụ nữ trung niên, thành thạo về phía khu gia thuộc nhà máy dệt.
Hôm nay, ngoài gạo tinh , cô còn lê và táo đỏ, mang theo 6 con gà rừng, 4 con thỏ rừng.
Gần đây cô lên núi bắt ít gà rừng thỏ rừng thả gian, cô thử nghiệm , gian cũng thể nuôi động vật sống, cô liền khoanh một khu vực trong gian để nuôi gà rừng thỏ rừng, đợi cơ hội sẽ nuôi thêm vài con khác.
“Chị Ngọc Lan, nhà ạ?”
Chu Ngọc Lan ở nhà chuẩn ở xưởng! Nghe thấy tiếng, liền là Vân Đinh đến.
“Ơi, đây! Em gái, mau .”
“Chị ơi, em cứ tưởng chị .”
“Sắp , chị định ngoài, may quá em đến. Lần những gì? Sao lâu thế em đến?” Chu Ngọc Lan vội vàng nôn nóng xem cái gùi.
“Lần vẫn là gạo tinh, nhưng tạm thời táo, lê, lê cũng mọng nước, đủ ngọt, còn táo đỏ, gà rừng và thỏ rừng đều .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-30-den-day-chi-dua-em-bay-luon.html.]
Mèo con Kute
“Ôi chao, cuối cùng cũng thịt ! Gà rừng cho chị hai con, thỏ rừng một con ! Gạo tinh lấy năm cân, lê cũng lấy bốn quả.”
“Chị ơi, gà rừng hai đồng một con, thỏ rừng bốn đồng một con, lê sáu hào một quả. Lần nhà bác gái ở nhỉ? Bác bảo cũng thịt, gà rừng thỏ rừng bác ?”
“Em gái, giờ chị , chắc tìm giúp em . Nếu em tin chị, cứ để đồ ở đây, trưa chị sẽ giúp em bán hết. Tiền em thể đến lấy buổi trưa, hoặc cũng , dù chị cũng sẽ nuốt công sức của em .”
Sau mấy giao dịch, Vân Đinh tự nhiên tin tưởng cô , nếu thì chẳng qua . Cô cũng hỏi thăm, Chu Ngọc Lan là cán sự của nhà máy dệt, chồng cô là quản đốc phân xưởng của nhà máy thép, tin rằng cô sẽ tham lam chút hàng của , cũng kẻ ngốc.
“Chị ơi, em tin chị mà, thì phiền chị , tiền em lấy cũng . À mà, là thế , em đưa hàng cho chị, em sẽ bớt cho chị một hào tiền lãi, chị bán , phần thừa coi như chị lời, chị thấy ?”
Đây là điều cô suy nghĩ từ lâu, cô sẽ cần tự bán hàng nữa. Phát triển thêm vài nhà phân phối, cô chỉ việc giao hàng và thu tiền thôi, hì hì...
Chu Ngọc Lan do dự, “Em gái, chị bàn bạc với nhà .”
“Vâng, ạ. Vậy thôi, chị , em cũng đây.”
Cô Chu Ngọc Lan chắc chắn động lòng, nếu thì từ chối ngay lập tức , chứ là bàn bạc.
Vẫn còn sớm, chợ đen dạo một vòng.
Đi đến góc hẻm, cô lấy thêm một ít hàng từ gian , vác cái gùi về phía cổng chợ đen, nộp một hào tiền phí, .
Cô tiên quanh một lượt, thấy Dương Thanh Thanh, cô đến đây.
“Ơ... đó chẳng Doãn Kiều ?” Vân Đinh khuôn mặt quen thuộc đó mà lắc đầu, con bé ngốc , đến chợ đen mà cũng chẳng đeo khăn che mặt gì cả, cứ thế nghênh ngang , thật hết chỗ .
Vân Đinh tìm một chỗ xổm xuống, mở hé một góc cái gùi, nhanh thu hút đến. Gạo tinh, gà rừng và thỏ rừng nhiều mua hơn, còn táo đỏ và lê thì chẳng mấy ai hỏi. Cũng , cái thời , lương thực và thịt là ưa chuộng nhất, táo đỏ trái cây đều là thứ nhà giàu mới chịu bỏ tiền ăn cho vui.
“Cho năm cân gạo tinh, mỗi thứ gà rừng thỏ rừng một con, cả cái lê cũng lấy bốn quả.” Doãn Kiều cũng xích gần.
Vân Đinh báo giá cho họ, một chê đắt nên lấy, nhưng vẫn lâu bán hết sạch.
Doãn Kiều nhận đồ thì tâm trạng mãn nguyện trả tiền mất, nhận Vân Đinh.
“Đại tỷ, đại ca chúng chuyện với cô.” Một tên đàn em ở chợ đen vội vàng tiến lên thì thầm tai Vân Đinh khi cô định rời .
“Được, thôi!” Vân Đinh cũng nghĩ đến, cứ xem đối phương là như thế nào hẵng quyết định giao dịch .
Sự bình tĩnh của Vân Đinh khiến tên đàn em thầm thì trong lòng, đại tỷ quả bình thường!
Tên đàn em dẫn Vân Đinh đến một cái sân nhỏ phía chợ đen, một đàn ông trung niên đang bàn uống , thấy tiếng động liền về phía cô.
Hai bên đều thầm đ.á.n.h giá . Người đàn ông trung niên một vết sẹo ở khóe mắt, vẻ mặt nghiêm nghị trông hung dữ, nhưng Vân Đinh cảm thấy ông một luồng chính khí. , dáng thẳng thớm , trông như một từng lính.
Còn đàn ông trung niên thì đ.á.n.h giá cái vẻ "đại tỷ" mắt, liếc mắt một cái nhận đối phương lớn tuổi đến , là một cô gái trẻ, khỏi cảm thấy cô gái hề đơn giản.
“Chào cô, xưng hô thế nào đây?”
“ họ Tiền.”
“ họ Trần, cô thể gọi là chú Trần. Cô bao nhiêu hàng chất lượng như ? Cứ đưa hết cho chúng , ? Giá cả sẽ thấp .”
Vân Đinh trong lòng hiểu, đối phương chắc chắn tuổi thật của cô, nếu thì để cô gọi là chú. Xem , cũng là một nhân vật lợi hại.
“Chú Trần, chú chắc chứ, cái chợ đen nhỏ ở trấn của chú nuốt trôi hết hàng của cháu ?”
“Ồ? Cô gái bao nhiêu? Yên tâm, ở huyện và thành phố, đều của , cô bao nhiêu, sẽ lấy bấy nhiêu.”