Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 202: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:21:53
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Gặp mặt thông gia ---

 

Vân Hoài lo say xe, nên lái chậm và vững, Vân cũng đỡ khó chịu hơn nhiều.

 

“Bố , con phân một căn nhà ở khu gia thuộc . Mấy ngày bố cứ ở đó, cần đến nhà khách . Lát nữa chúng về khu gia thuộc , trưa nay mợ chuẩn cơm nước , bảo con đưa qua đó ăn cơm, tiện thể gặp mặt luôn.”

 

“Được thôi! Cũng nên gặp mặt một .”

 

May mà họ tính , mua khá nhiều lễ vật, nếu tay đến cửa thì thật thất lễ.

 

Bình thường chỉ mất hơn một tiếng là đến, nhưng vì chăm sóc Vân say xe, mất hai tiếng họ mới đến nơi.

 

Khi xe chạy khu gia thuộc, nhiều tò mò ngó .

 

“Nhà ai khách đến ? Lại còn xe của quân đội nữa chứ.”

 

“Cô ? Đó là Phó doanh trưởng Vân đó! Ngày mốt sẽ tổ chức tiệc cưới ở nhà ăn quân đội! Chắc là nhà đến .”

 

“Ồ? Là sẽ cưới cô cục cưng nhà sư trưởng đó ?”

 

“Chẳng , bao nhiêu nhòm ngó, vẫn giành thằng nhóc đó, nhưng mà cũng thật sự ưu tú, còn trai nữa.”

 

“Xì, ai mà là thật sự ưu tú vì lý do gì khác chứ?”

 

ngưỡng mộ, lời , tất nhiên cũng những lời chua chát.

 

tất cả những điều đó đều ảnh hưởng đến Vân Hoài, sớm đoán . Nếu những lời đồn thổi mà cũng chấp nhận , thì chẳng cần cố gắng gì nữa.

 

“Đi, xem thử, xem bố Phó doanh trưởng Vân trông thế nào? Mang theo những gì đến.”

 

Vài nhiều chuyện bèn theo.

 

Khi họ đến nơi, chỉ kịp thấy bóng lưng của một đoàn đang sân.

 

“Ôi chao, đến muộn .”

 

Vân Hoài thấy mấy đến, trong lòng hiểu rõ họ đến vì chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: “Các chị dâu chuyện gì ạ?”

 

“Ài, gì, chỉ là nhà đến, hỏi xem cần giúp đỡ gì thôi.”

 

“Cảm ơn các chị dâu, tạm thời thì cần ạ. Ngày mốt chúng tổ chức tiệc cưới ở nhà ăn, các chị nhớ đến nhé!”

 

Tất nhiên, lời chỉ là khách sáo, mời bộ quân khu, họ tổ chức quá phô trương, nên chỉ mời những đồng đội, lãnh đạo quan hệ hơn.

 

“Ài, , thì xin chúc mừng các nhé, phiền nữa, chúng về đây.”

 

Mấy vợ quân nhân mặt mày ngượng nghịu, vội vàng bỏ .

 

Căn nhà hai phân hai phòng, một sảnh chính, một bếp nhỏ, nhưng độc lập và sân riêng khá thoải mái. Trong nhà đều là giường khang (giường đất sưởi), giờ là mùa hè, cái giường khang lớn, bốn lớn cùng Niuniu ngủ chung một cái cũng đủ rộng rãi, chỉ cần kéo một tấm rèm ở giữa là .

 

Vân Đinh và cùng Niuniu ngủ một bên, bố và em trai ngủ một bên.

 

Vốn dĩ Vân Hoài và Lê Mạn để bố và em trai Vân Húc tạm thời sang phòng họ ở, đằng nào thì cô cũng ở đây ngay.

 

Vân , đây là tân hôn phòng của hai đứa, vả cũng phòng bên .

 

Đôi vợ chồng trẻ đành chịu, cũng gì thêm.

 

Vân Hoài bảo họ nghỉ ngơi một lát, còn thì trả xe, chiếc xe dùng tùy tiện là , quân đội tạo điều kiện cho , thể coi thường .

 

“Mạn Mạn, dì cho con và A Hoài mỗi đứa hai bộ quần áo, con thích .”

 

Vân lấy quần áo may sẵn đưa cho Lê Mạn.

 

Lê Mạn ngạc nhiên nhận lấy, “Cháu cảm ơn dì, cháu thích ạ.”

 

“Haha… Con bé , còn mở xem mà thích .”

 

Một chiếc là áo sơ mi tergal màu hồng nhạt: cổ áo may viền trắng mảnh, tay áo bo gọn gàng, vạt áo dám thêu nhiều hoa văn, chỉ đính một quả cầu lông hồng nhỏ xíu bên cạnh khuyết áo, khiến chất vải càng thêm mềm mại.

 

Chiếc thứ hai là áo vải hoa, họa tiết hoa xanh nhỏ nền xanh nhạt, cắt thành kiểu áo khoác rộng, tà áo còn khéo léo bo tròn một chút.

 

“He he, cháu thấy màu sắc . Vả , cháu A Hoài tay nghề may vá của dì giỏi mà.”

 

“Con bé , thằng nhóc đó linh tinh. Xưa nhà đông con, chẳng còn cách nào, nên mới luyện thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-202.html.]

 

Đợi Vân Hoài trả xe về, cũng gần đến lúc thể , tổng thể đến đúng lúc ăn cơm chứ?

 

Mấy cầm theo lễ vật chuẩn , một đoàn cùng ngoài.

 

Khu gia thuộc của họ cách nhà Sư trưởng Tưởng xa, bộ mười phút là tới.

 

Cả nhà xách theo lễ vật, đường , thu hút sự chú ý của nhiều trong khu gia thuộc.

 

Lúc vẫn còn nhiều ở nhà nấu cơm, nếu , e rằng sẽ nhiều vây xem hơn nữa.

 

“Phó doanh trưởng Vân, đây là bố ?” Một phụ nữ mạnh dạn hỏi.

 

, chị dâu.” Vân Hoài đáp một tiếng, thêm gì nhiều.

 

Vân cha Vân thì mỉm gật đầu với .

 

Đợi xa , bàn tán xôn xao.

 

“Bố của Phó doanh trưởng Vân trông cũng đoan trang đắn nhỉ, trách gì sinh con trai tuấn tú như !”

 

“Ấy, các bà thấy ? Hai trẻ tuổi bên cạnh họ cũng tuấn tú lắm đó! Chắc là em của Phó doanh trưởng Vân nhỉ! Trông giống .”

 

“Không họ yêu ?”

 

“Cô nghĩ gì ? Lỡ là một cặp thì ? Không thấy còn dắt theo một cô bé gái .”

 

“Chắc nhỉ? Trông như em hơn…”

 

Những lời bàn tán phía , họ đều , lúc , đến cửa nhà Sư trưởng Tưởng.

 

Người đàn ông mặc quân phục chỉnh tề, phụ nữ khoác áo blouse vải xanh lam.

 

Thấy họ đến, vội chào: “Thông gia… cuối cùng cũng gặp mặt , mau trong mời .”

 

Hai bên đều chào hỏi lẫn .

 

Vân cha Vân ngờ, đặc biệt đợi ở cửa đón tiếp họ, điều khiến họ chút "thụ sủng nhược kinh", dù cũng là sư trưởng mà!

 

Không ngờ đối phương hề chút vẻ nào, điều khiến lòng họ cũng nhẹ nhõm phần nào.

 

Vân cha vội đưa túi lưới phía , giọng mang theo vài phần khách khí: “Ông , bà xã, phiền hai đợi , từ Kinh thành mang đến chút đồ đáng tiền, đừng chê bai nhé.”

 

Trong túi lưới đựng hai hộp sữa mạch nha hiệu Thủ Đô, vỏ hộp in hình Thiên An Môn, còn một túi thịt kho tương kiểu Bắc Kinh mua từ chợ rau Tây Đan khi xếp hàng dài, gói ba lớp giấy dầu, bọc thêm lớp vải nhựa chống rò rỉ.

 

“Ông em, đừng chứ, đồ từ Kinh thành đều là vật quý hiếm mà! Thực , chỉ cần các chị đến là .”

Mèo con Kute

 

“Làm chứ? Tuy lễ vật gì quý giá, nhưng cũng thể tay đến cửa .”

 

Vân thì đưa hai cuộn vải chuẩn cho mợ của Lê Mạn, “Mợ của cháu, hai cuộn vải , hai thích .”

 

Trong tay Vân Húc còn một túi lưới khác, bên trong là Bát trân Kinh đô, và cả đồ hộp trái cây nữa.

 

“Ấy da, các chị lòng quá, khách sáo quá, cũng gì nữa đây.”

 

Vào nhà, Lê Mạn vội giúp pha , Vân Hoài cũng theo giúp.

 

Sư trưởng Tưởng mắt, trong lòng cộng thêm điểm cho Vân Hoài.

 

Vệ Hoa thì âm thầm quan sát Vân cha Vân , xem họ vẻ gì vui , thấy họ bất kỳ biểu hiện khác thường nào, bà mới yên tâm, xem vợ chồng thông gia là những hiểu chuyện.

 

rằng, Vân cha Vân thấy những hành động đó là hết sức bình thường, nếu con trai họ mà đó như ông chủ, họ còn răn dạy nữa là.

 

“Cậu thanh niên là em trai A Hoài ? Thế nào? Chàng trai, hứng thú tham gia quân đội ?” Sư trưởng Tưởng thấy nhân tài là nhịn .

 

“He he, bác trai, chí hướng của cháu ở đây ạ.”

 

Vệ Hoa dở dở mắng: “Thấy trai là ông nhịn ?”

 

“Ha ha…”

 

“Ông , con trai út nhà mà! Mới nghiệp Học viện Công an Kinh thành.”

 

“Ồ? Thích công an ?”

 

 

Loading...