Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 197: Gặp cướp ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:21:48
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn cùng ăn một bữa cơm, Cao Húc Đông còn việc bận, nên ai nấy tự giải tán.
"Định khi nào khởi hành về nhà đón bác trai bác gái?"
"Ngày mai sẽ về."
" mua vé cho cô nhé! Toa giường mềm sẽ thoải mái hơn, chỉ cô về ? Anh cả về ?"
"Anh , đợi lát nữa về sẽ hỏi , chiều mua vé cũng ."
"Cũng , cũng vội ."
Vân Đinh lúc còn , về đến tiểu viện, bước cửa liền thấy một ngờ tới.
"Tiểu , về từ lúc nào ?"
"Chị hai..."
Ngay đó, thấy Đoạn Tinh Dã theo , "Anh Tinh Dã..."
“Hôm nay mới về đây. Không là nghiệp ? Về trường một chuyến.”
Đoạn Tinh Dã , tiến lên vỗ vai , “Lâu ngày gặp, lực lưỡng hẳn lên.”
“Anh Tinh Dã, em vẫn kiên trì tập luyện mỗi ngày mà.”
“Chú xem chú kìa, là chú công tác với sư phụ, còn tưởng chú tị nạn , tóc tai cũng chẳng cắt tỉa .”
“He he, kịp ạ, lát nữa em liền.”
“Ăn cơm ?”
“Em ăn với bạn mới về ạ.”
“Anh cả nãy qua đây ?”
“Không thấy, lúc em về thì chỉ gặp chị cả thôi, chị cửa hàng .”
“Chú phân công công tác ở ?”
“Ở Kinh thành, sư phụ bảo em cứ theo ông .”
“Được đấy! Thằng nhóc , đừng quên cảm ơn giúp đỡ nâng đỡ chú.”
“Em ạ.”
Vân Đinh vốn dĩ còn nghĩ, nếu Vân Húc phân công ở Kinh thành thì sẽ nhờ Đoạn Tinh Dã giúp đỡ. Xem cần đến nữa .
“Khi nào thì trình diện và chính thức?”
“Không vội, bây giờ bận, sư phụ bảo em nghỉ ngơi một thời gian .”
“Vậy thì , chị định về đón bố và chị dâu cùng các cháu qua đây. Em cùng chị về !”
“Bố và chị dâu họ cũng qua ?”
“ , cả đến , thể để họ ở nhà mãi ?”
“Cũng , chỗ đó đủ ở ạ?”
“Chuyện chú cần lo, cả mua nhà .”
“Ái chà… Trời đất ơi, cả mới qua nửa năm mà mua nhà ?” Vân Húc khỏi kinh ngạc.
“Hứ… chú nghĩ ? Anh hai cũng sắp kết hôn , đợi bố họ qua đây, chúng tỉnh Hắc Long Giang tham dự đám cưới của hai. Chú ?”
“Đi… đương nhiên là .”
Nửa năm thực tập , theo sư phụ khắp nơi, bỏ lỡ những gì chứ?
“Được , thì cần cả về nữa, hai chị em là .”
Thế là, hai chị em vui vẻ quyết định như , thậm chí còn thèm hỏi cả một câu nào, gạt ngoài.
Buổi chiều, Đoạn Tinh Dã lái xe đưa hai chị em đến ga xe lửa mua vé, dùng giấy chứng nhận sĩ quan nên mua hai vé giường mềm.
Mua vé xong, định về xe.
Thì thấy một tiếng, “Cướp! Cướp của…”
Bên đám đông nhốn nháo, chỉ thấy một đàn ông trẻ tuổi cầm túi xách vắt chân lên cổ chạy thục mạng, chắc là cướp.
Vân Húc phản ứng cực nhanh, lập tức đuổi theo, một cước đá ngã đàn ông, khiến ngã sấp mặt về phía …
“Hay lắm…” Đám đông hô vang tán thưởng.
“Mau đưa đến Cục Công an, đáng ghét thật…”
Vân Húc xốc đó dậy, nhặt chiếc túi, bên trong một giấy chứng nhận công tác, là của một nữ đồng chí tên Liêu Linh.
Mèo con Kute
, chính là cháu gái của bà Trâu, nhưng họ hề quen .
Liêu Linh nhanh chóng chạy tới, thở hổn hển.
“Đồng chí, cảm ơn đồng chí nhiều lắm, đây là túi của .”
“Xin hỏi đồng chí tên gì?”
Liêu Linh ngẩn một chút, hiểu đối phương lẽ xác nhận chiếc túi của cô , “Liêu Linh, công tác ở tỉnh bên cạnh, mới về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-197-gap-cuop.html.]
Xác nhận sai, Vân Húc liền trả túi cho cô .
“Cảm ơn đồng chí! Có thể cho đơn vị của đồng chí , đến tận nơi cảm ơn.”
“Không cần, đó là trách nhiệm của .” Vân Húc định đưa đàn ông cướp giật đến đồn công an, cảnh sát đường sắt chạy đến, liền giao cho họ.
“Thằng nhóc chắc là công an nhỉ?”
“ thấy giống, động tác và thủ của , là rèn luyện , nãy còn đó là trách nhiệm của mà!”
Liêu Linh ghi nhớ điều trong lòng.
“Được đấy! Thằng nhóc, càng ngày càng dáng đấy.” Vân Đinh trêu chọc.
Vân Húc ngại ngùng đỏ cả mang tai.
“Chị hai, chị đừng em nữa.”
“Chị thật mà, nãy động tác của em ngầu quá, chị tự hào về em.”
Đoạn Tinh Dã chợt thấy hối hận, thế ban nãy trổ tài một phen, thì bây giờ, Tiểu Vân khen chẳng là ? Thật là tính toán sai lầm!
……
Bữa tối cũng do Đoạn Tinh Dã , Vân Đinh còn đặc biệt gọi hai vợ chồng Chu Chí Dũng cùng đến ăn cơm.
Anh đây là lính quyền của Đoạn Tinh Dã, để họ ôn chuyện cũ.
“Anh cả, hôm nay bận gì thế? Buổi trưa cũng qua ăn cơm.”
“Anh sắm thêm đồ cho cái sân , đợi bố và chị dâu các chú qua, thể ở ngay.”
“Ai da! Vẫn là cả chu đáo nhất!”
“Thằng út về ?”
“Vâng, cả, ngày mai em và chị hai sẽ về nhà đón bố họ.”
“Được, chú cùng về, cả yên tâm.”
Khi Chu Chí Dũng và Vương Tiểu Anh đến, họ cũng tay , mua một ít đồ hộp và hai chai rượu.
“Hai vợ chồng chú xem kìa, gọi hai qua ăn bữa cơm thôi mà, còn mua đồ đạc gì? Khách sáo quá thôi.” Vân Đinh vui .
“He he, gì ạ, tốn kém là bao.”
Khi Chu Chí Dũng thấy Đoạn Tinh Dã mặc tạp dề bước , kinh ngạc đến nỗi quên cả chào hỏi.
“Chí Dũng, một thời gian gặp, nhận nữa ?”
“Doanh… Doanh trưởng.” Chu Chí Dũng vội vàng chào theo kiểu quân đội.
“Thôi , đều là em cả, cần những cái .”
“Nào nào, xuống ! Đừng khách sáo, cơm nước thoải mái nhé!”
Chu Chí Dũng và Vương Tiểu Anh vẫn còn rụt rè, nhưng nhanh chóng khí của họ cuốn theo, cũng dần dần thoải mái hơn.
“Chí Dũng, ở đây chú quen ?”
“Doanh trưởng, ạ, ông chủ đối xử với chúng , công việc cũng mệt, lương cao.”
“Cứ gọi là Tinh Dã, ở đây doanh trưởng gì hết.”
“Haha! Chí Dũng, ở đây chỉ Đoạn đoàn trưởng thôi.” Vân Chiêu hiếm khi cũng đùa một câu.
Chu Chí Dũng kinh ngạc : “Doanh trưởng lên đoàn trưởng ? Tốt quá ạ.”
Đoạn Tinh Dã bất lực lắc đầu, “Mọi đừng chọc ghẹo nữa, ở đây đều là em, là một nhà.”
“Nào, nếm thử rượu vang , đây tự tay ủ đó, ngon lắm, nồng độ cao .”
Vân Đinh rót cho , đến Vương Tiểu Anh thì cô ngăn , “Chủ quán, uống .”
“Không , Tiểu Anh, nồng độ say mà.”
“Chủ quán, Tiểu Anh tin vui , thể uống .” Chu Chí Dũng thấy vợ ngại dám liền giúp cô giải thích.
“À? Có tin vui ? Đây là chuyện mà! Chúc mừng hai vợ chồng nhé!”
“Cảm ơn…”
“Tiểu Anh, cô nghỉ sớm ?”
“Không cần ạ, chủ quán, thể thêm vài tháng nữa nghỉ ?”
“Đương nhiên là , cô nghỉ lúc nào thì cứ với , cần tuyển mà.”
“Vâng.”
“ cô chú ý đến sức khỏe của , nếu cảm thấy cố quá sức thì đừng gắng gượng, nghỉ sớm cũng , đợi cô sinh xong, khi nào cũng .”
“Cảm ơn chủ quán, thật sự gì cho .”
“Thật sự cảm ơn ? Vậy thì hai đừng gọi là chủ quán nữa nhé?”
“Haha…” Những khác đều lời của cô chọc .