Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 176: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:21:27
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chàng rể xí” gặp vợ
Mấy ngày tiếp theo, Vân Đinh dẫn Mẹ Vân leo Vạn Lý Trường Thành, xem Thiên An Môn và Cố Cung. Đừng thấy Mẹ Vân hơn năm mươi tuổi , nhưng sức khỏe vẫn khá , mấy ngày nay chơi khắp nơi cũng vẫn chịu đựng .
Vân Đinh mua máy ảnh từ khi Hoa Thành, nên mấy ngày nay chụp nhiều ảnh cùng Mẹ Vân, còn đưa bà dạo quanh khuôn viên trường nữa.
Đào Sái Muội leo Vạn Lý Trường Thành cùng họ, ngày hôm liền đến cửa hàng, chịu theo nữa.
Còn một ngày nữa là khai giảng, Vân Đinh bắt đầu chuẩn bài giảng, nên dẫn Mẹ Vân chơi nữa. Những nơi cần hết , chuyện lâu dài còn ở phía .
“Mẹ, ngày mai con bắt đầu dạy , nếu ở nhà buồn chán thì cứ cửa hàng với chị họ. Chợ rau cũng nhớ đường chứ?”
“Yên tâm ! Con cứ yên tâm mà học, cần con lo lắng .”
“ ! Mẹ con tinh tường như thế, gì còn cần con lo lắng nữa, ha ha…”
“Con bé , còn dám trêu chọc nữa chứ.”
Sáng hôm ! Vân Đinh thức dậy, Mẹ Vân xong bữa sáng.
Tối hôm , bà hỏi Vân Đinh ăn gì, Vân Đinh nghĩ một lát, liền lâu ăn bánh ngô do .
Thế là, sáng sớm sắp xếp cho .
Vân Đinh động tĩnh thức dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ bước khỏi phòng ngủ, mũi cô sớm ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của ngô lan tỏa khắp phòng.
Cô lê dép đến bàn ăn, thấy Mẹ Vân đang bày những chiếc bánh ngô lò lên bàn, mép bánh còn vương màu vàng cháy hấp dẫn.
“Oa… bánh ngô.” Vân Đinh lập tức tỉnh táo hẳn.
“Mau rửa mặt !”
Vân Đinh vội vàng chạy rửa mặt, khi , và chị họ đều đợi cô.
Cô nóng lòng cầm lấy một cái, đầu ngón tay bỏng nhẹ khẽ rụt , nhưng vẫn c.ắ.n một miếng ấm nóng – vỏ bánh giòn bên ngoài, mềm mại bên trong, mang theo vị ngọt thanh của ngô, nhai thật thỏa mãn.
“Ưm… ngon quá, đúng là hương vị của …”
“Ha ha… Vậy con ăn nhiều .”
“Bánh ngô dì thật sự ngon.”
“Nào, đừng chỉ lo ăn bánh, uống chút cháo kê , ấm bụng.”
“Mẹ cũng ăn …”
Không thể , sự mặt của Mẹ Vân thực sự chăm sóc hai chị em cô chu đáo vô cùng. Mỗi sáng thức dậy đều bữa sáng nóng hổi, bữa trưa bữa tối cũng , tất cả đều cần họ động tay. Sân và các phòng trong nhà cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Tối hôm đó, ở sân chuyện, Vân Đinh ôm cánh tay Mẹ Vân nũng nịu, “Con đúng là báu vật, của con là tuyệt vời nhất.”
Mẹ Vân khẽ gõ nhẹ trán cô, “Đồ nịnh hót…”
Sái Muội thấy những tương tác của họ, cũng theo, nhưng trong lòng chua xót vô cùng. Nếu… cô còn sống, họ cũng sẽ ấm áp hạnh phúc như chứ?
Có Mẹ Vân đến trường, bà lặng lẽ phía lớp học, ánh mắt chăm chú dõi theo con gái đang giữa bục giảng.
Vân Đinh mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, cầm phấn lưu loát bảng đen, giọng rõ ràng và mạnh mẽ, thỉnh thoảng tương tác với học sinh bên , ánh mắt toát lên vẻ tự tin và điềm tĩnh.
Cô giảng bài sinh động và thú vị, cả lớp học khí sôi nổi.
Mẹ Vân con gái thành thạo giải đáp thắc mắc, dẫn dắt thảo luận, nhớ dáng vẻ cô bé con bò bàn học bài tập ngày xưa, khóe mắt bà lặng lẽ nóng lên, con của bà ơi! Là niềm kiêu hãnh của bà.
Vân Đinh bây giờ cũng quen với những ngày học mỗi ngày. Thật , việc cô nghiệp sớm và giáo viên ngoại ngữ cho mấy lớp, ban đầu một học sinh vẫn phục. một thời gian, chứng kiến cách cô lên lớp, họ cũng đều im lặng.
Thôi ! Người quả thực xuất sắc, chỉ phát âm chuẩn, mà các câu từ cũng sử dụng tài tình, đúng là khiến tâm phục khẩu phục.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-176.html.]
Thời gian đoàn tụ luôn ngắn ngủi.
Thời gian nhanh chóng đến ngày Mẹ Vân trở về, bởi vì ngày dự sinh của Lương Đan ở nhà sắp đến , bà về sớm, nhỡ cô trở thì chăm sóc.
Vân Đinh đang dọn đồ cho , nhét nhiều thứ .
“Thôi , đừng nhét nữa, đủ nhiều …” Mẹ Vân dở dở .
Vốn dĩ Vân Đinh xin nghỉ phép để đưa về, nhưng Mẹ Vân đồng ý, rằng bà tự , lỡ công việc của cô.
Vân Hoài bên năm nay cũng đơn vị cũ , dạo bận rộn. Cách đây một thời gian ghé qua một chuyến, vội vàng ăn cơm cùng và em gái về.
Mèo con Kute
Vân Húc thì ghé qua hai chuyến, nhưng lúc thì thực sự thời gian đưa Mẹ Vân về , trừ khi xin nghỉ phép.
đó là điều Mẹ Vân cho phép, bà tự , đây cũng đầu tiên tàu, chỉ cần đưa bà lên tàu là . Một lớn tuổi như bà, bọn trộm cắp cũng chẳng thèm để ý. Tiền bà khâu túi áo bên trong, chỉ cần giữ chặt tiền của, những thứ khác cần lo lắng.
“Mẹ, là cứ để con đưa về nhé?”
Mẹ Vân giả vờ đ.á.n.h cô, Vân Đinh liền nhảy tót xa.
“Mẹ thấy con là tự nhân cơ hội mà lười biếng… Học hành cho , đừng phụ sự bồi dưỡng và tin tưởng của nhà trường, hãy một giáo viên tận tâm, trách nhiệm.”
“Vâng, tiểu nữ xin ghi nhớ lời dạy của mẫu …”
“Lại giở trò nghịch ngợm, mau lên, thôi…”
“Vội gì chứ? Lát nữa con rể tương lai của sẽ lái xe đến đưa .”
Đoạn Tinh Dã khi kết thúc khóa học nâng cao, điều về quân khu Kinh Thành. Vì đó lập công, trực tiếp thăng cấp chính đoàn cấp, xe riêng là chuyện bình thường.
Cách đây một thời gian khi đến tìm Vân Đinh, mới phát hiện vợ đến, chút bất ngờ. Gặp Mẹ Vân, một vốn trầm như cũng trở nên căng thẳng lắp bắp, khiến Vân Đinh ngớt.
Để thể hiện, ba ngày một bữa chạy đến “đánh dấu sự tồn tại”, dù bận rộn, nhưng chỉ cần chút thời gian là vội vã chạy đến đây, sợ vợ tương lai vui, sẽ đồng ý cho hai họ yêu đương.
Đấy, hôm nay vợ về , sớm chào hỏi, tự lái xe đưa đến nhà ga, còn mua vé giường mềm nữa.
Nói xem, một rể như , vợ còn thể hài lòng ?
Mà quả thật, Mẹ Vân hài lòng với đối tượng mà con gái út bà đang hẹn hò.
“Thế phiền Tiểu Đoạn quá? Chúng xe buýt là .”
“Có gì mà phiền ạ? Anh cưới con gái cưng của , những chuyện đều là đương nhiên thôi, nếu chẳng lợi quá ?”
lúc , Đoạn Tinh Dã sải bước , đúng lúc thấy tất cả, khẽ ho một tiếng…
“Khụ khụ… Bác gái, dọn đồ xong ạ?”
“Ôi, xong hết cả , Tiểu Đoạn tới đấy ? Ăn gì cháu? Cháu xem, phiền phức quá, lỡ việc của cháu đấy chứ?”
“Thưa bác gái, ạ, lỡ việc , Tiểu Vân đúng, đây là việc cháu nên .” Nói đến đây, trêu chọc liếc Vân Đinh, nhưng Vân Đinh chẳng thấy ngại ngùng chút nào, thản nhiên thẳng mắt .
“Haizz… Con bé chỉ thích đùa dai thôi…”
Đoạn Tinh Dã mỉm , ánh mắt đầy cưng chiều Vân Đinh, “Cái tính đáng yêu thật…”
Mẹ Vân xe Jeep, cẩn thận sờ sờ ghế , cả đời bà mới ô tô đầu! Cũng nhờ phúc của con rể.
“Mẹ thấy ? Ngồi ô tô thoải mái ạ? Sau con gái cũng mua một chiếc, ngày ngày chở dạo chơi…”
Vân Đinh một cách nghiêm túc, nhưng Vân nghĩ cô đang khoác lác…
“Mày sợ lớn quá lưỡi trẹo ? Mấy lời mày cũng dám .”
“Mẹ cứ đợi đấy…”