Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 157: --- 1979 - Ảnh Gia Đình Toàn Gia

Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:21:07
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai ngày Tết, ngoài Lương Đan và Nữu Nữu, mấy bố con đều Vân sắp xếp đấy.

 

Mấy cùng dọn dẹp sân vườn và trong nhà sạch sẽ tinh tươm.

 

Hai chị em Vân Đinh và Vân Húc còn theo Vân chen chúc ở hợp tác xã mua bán, chịu trách nhiệm giúp xách đồ.

 

Trước Tết, hợp tác xã ngày nào cũng tấp nập ngừng, ba con chen lấn mãi mới , thậm chí gặp chị cả Vân Thư mà còn thời gian để chuyện.

 

Khi về đến nhà, Vân Đinh kéo thì thầm bàn bạc: “Mẹ ơi, con bảo là con quen thể kiếm nhiều đồ mà? Mình đừng phí sức tranh giành với nữa, cần gì thì con kiếm cho.”

 

Trước đây Vân Đinh từng , nhưng Vân lo lắng an nên đồng ý. Giờ thấy con gái chắc như đinh đóng cột như , bà cũng chiều theo.

 

Thế là Vân Đinh bắt đầu tự do xoay xở, tuồn về nhà nhiều thứ. Lương thực trong nhà mấy ngày cô tìm cơ hội lấp đầy, đủ ăn cho cả cái Tết .

 

Cô còn kiếm về nhiều thịt gà, vịt, ngỗng, heo, dê, bò.

 

Cái Tết năm nay, đương nhiên là ăn uống thịnh soạn. Ông bà ngoại của họ mất từ lâu, với những khác bên đó cũng mấy thiết, nên Tết cũng họ hàng nào thăm viếng.

 

“Mẹ ơi, giấy đỏ mua ạ? Con câu đối.”

 

“Chị hai, chị còn câu đối nữa ?”

 

Vân Đinh lấy bút mực , chuẩn sẵn sàng, liếc thằng em trai : “Mày xem thường chị mày đấy , lát nữa mở to mắt mà xem.”

 

Mẹ Vân tìm giấy đỏ mua, cũng tò mò ghé chờ xem.

 

Vân Đinh trải giấy đỏ lên bàn ở gian giữa nhà, chấm đầy mực bút lông, ngẩng đầu lên, thấy cả nhà già trẻ lớn bé đều vây quanh bàn xôn xao bàn tán, cô bật lắc đầu.

 

23. Cô vững tay bút, từng nét từng nét chữ “Nhất nguyên phục thủy”, mùi mực thơm trộn lẫn với tiếng trò chuyện ồn ào của gia đình bay lượn trong căn nhà ấm cúng.

 

“Mực chấm gió đông tuổi đổi, cửa cắt hồng phúc đợi năm sung... Câu đối thật.” Bố Vân với giọng đầy tự hào.

 

“Tiểu chữ bút lông thật đó!”

 

“Cô út giỏi nhất! Sau cháu cũng giỏi như cô út.” Nữu Nữu to tiếng .

 

“Ôi chao... Nữu Nữu cố gắng nhiều lắm đó nha.”

 

Đột nhiên, Vân Húc giơ chữ “Phúc” mà cắt méo mó gần: “Chị hai xem ! Có giống bánh bao ?”

 

nhịn phá lên: “Mày chỉ ăn là giỏi.” Nét bút lông vô tình chấm một chấm mực nhỏ giấy, cứ như một dấu hiệu nhỏ đáng yêu cho năm 1979 bắt đầu.

 

“Chú út đúng là đồ ham ăn, lè lưỡi...”

 

“Nữu Nữu mới đúng là...”

 

Một lớn một bé cứ thế qua , căn phòng náo nhiệt vô cùng.

 

Giấy cắt hoa văn dán cửa sổ mà Vân cắt vô cùng , Vân Đinh khỏi kinh ngạc.

 

“Vẫn là cắt nhất, chữ Phúc xem, ngay ngắn ? Con cá chép cứ như sắp nhảy ngoài .”

 

“Thế thì khiêm tốn nữa nhé, những thứ khác thì dám , chứ cái khoản cắt giấy dán cửa sổ , hiện tại trong khu gia thuộc ai vượt qua .”

 

Mẹ Vân , đầu ngón tay kẹp chiếc kéo bạc sáng, giấy đỏ trong tay bà như một đám mây lời.

 

Đầu tiên, bà cắt vài sợi vân cửa sổ mảnh như sợi tóc, đó xoay tròn cắt con cá chép, vảy cá chồng lên từng lớp, mũi kéo nhích một cái, ngay cả vây nhỏ bên mang cá cũng tràn đầy sức sống.

 

Bữa cơm tất niên là Vân Đinh cùng Vân , Lương Đan cũng giúp việc vặt.

 

Ba phụ nữ như một vở kịch, bận rộn trò chuyện, cả căn bếp náo nhiệt ngừng, là tiếng ha hả của mấy con.

 

“Mẹ, nhà năm nay coi như là đại đoàn viên , ngày mai cùng hiệu ảnh chụp một tấm ảnh gia đình gia ạ?”

 

“Được đấy! Gọi cả chị cả con nữa.”

 

Cả nhà ăn cơm tất niên xong xuôi, Vân Húc kiếm pháo tép và pháo thăng thiên, kéo Nữu Nữu sân chơi.

 

Vân Húc kẹp ống giấy, châm lửa “vút” một tiếng, tia lửa kéo theo cái đuôi nhỏ vụt lên trời đêm, nổ tung thành một bông hoa bạc nhỏ trong bóng tối, khiến Nữu Nữu nhảy cẫng lên reo hò: “Chú út, đốt nữa ! Đốt nữa !”

Mèo con Kute

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-157-1979-anh-gia-dinh-toan-gia.html.]

 

Vân Húc tiếp tục đốt thêm vài cái, khiến Nữu Nữu cứ thế hưng phấn la hét ngừng.

 

Vân Đinh tựa khung cửa họ.

 

Bên tai vang lên giọng hai: “Sao chơi cùng?”

 

“Trò trẻ con quá, vui.”

 

chứng kiến những loại pháo hoa rực rỡ sắc màu ở thế giới , nên mấy hứng thú với mấy thứ .

 

“Tiểu lớn thật ...” Vân Hoài xoa đầu cô, giọng như đang cảm thán.

 

Ngày hôm , mùng Một Tết, ăn sáng xong, lục tục đến nhà chúc Tết và trò chuyện.

 

Mãi đến buổi chiều, cả nhà mới rảnh rang hiệu ảnh chụp hình.

 

Gia đình Vân Thư bốn cũng cùng, cả đại gia đình cùng bộ đến hiệu ảnh ở đầu phố.

 

Ông chủ hiệu ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy cả một đám đông như , còn tưởng là đến gây sự.

 

Nắp ống kính trong tay ông “cạch” một tiếng rơi xuống bàn, ông vội dậy: “Quý vị... chụp ảnh?”

 

Bố Vân đưa t.h.u.ố.c lá: “Ông chủ, chụp một tấm ảnh gia đình gia, đầu năm xin cái may mắn.”

 

Ông chủ lúc mới thở phào nhẹ nhõm, gãi đầu : “Ối giời, cứ tưởng chứ, cái trận địa , còn tưởng là đến...” Lời còn dứt, Nữu Nữu giơ chiếc kẹo con giống mua lên la lớn: “Ông ơi, cháu ở đằng nhất!” khiến cả nhà ai nấy đều bật .

 

Ông chủ cũng vui vẻ, vội vàng mang ghế nhỏ đến: “Mau mau , ảnh gia đình đông mới náo nhiệt, sẽ chụp cho thật rạng rỡ!”

 

Ông chủ mang đến những chiếc ghế cao thấp khác , chỉ huy sắp xếp vị trí: chiếc ghế cao nhất ở giữa nhường cho bố và Vân, Nữu Nữu, Tiểu Nhuệ và Tiểu Trí phía , cả và chị dâu bên trái bố , chị cả và rể bên , Vân Hoài, Vân Đinh và Vân Húc ba lưng bố .

 

Ông chủ bận rộn hô: “Mấy đứa nhỏ vững nhé, ống kính tươi!”

 

“Cạch...” Bức ảnh lưu .

 

Ba đứa trẻ tay còn cầm những chiếc kẹo con giống ăn hết, trở thành những điểm nhấn sống động nhất trong bức ảnh gia đình gia.

 

Năm chị em chụp chung một tấm, vợ chồng Vân Chiêu cùng Nữu Nữu chụp một tấm, gia đình Vân Thư bốn cũng chụp một tấm, đó năm chị em chụp chung với bố một tấm.

 

Họ để hai ông bà chụp riêng một tấm nữa, nhưng Vân tiếc tiền, sống c.h.ế.t cũng chịu chụp thêm.

 

Vân Đinh nghĩ bụng, mùa hè năm nay, cô sẽ Thượng Hải một chuyến, kiếm một chiếc máy ảnh, tự chụp, chụp thế nào mà chẳng do cô quyết định?

 

Mấy chị em tranh trả tiền, cuối cùng vẫn là Vân Chiêu với tư cách là cả "dẹp loạn" mấy .

 

“Ảnh một tuần nữa mới rửa xong, phiếu giữ kỹ nhé, đến lúc đó cầm đây lấy ảnh là .” Ông chủ tủm tỉm dặn dò.

 

Đằng nào cũng ngoài , Vân Đinh đề nghị cả nhà cùng xem một suất chiếu phim.

 

“Các con thôi, và bố con về.”

 

“Làm , , thiếu tiền vé xem phim của hai , ... con mời.” Vân Đinh cho bà cơ hội từ chối, khoác tay bà kéo .

 

“Ấy, con bé đúng là...”

 

Cả đại gia đình hùng hậu cùng về phía rạp chiếu phim.

 

Lần , rể cả Giang Đông nhanh tay mua vé .

 

Ngoài rạp còn áp phích quảng cáo phim “Tiểu Hoa”.

 

Bộ phim , Vân Đinh từng xem ở thế giới , kể về phận của ba chị em trong thời chiến tranh, cốt truyện cảm động, hình ảnh đẽ, bài hát chủ đề “Rong Hoa” (Hoa Bông Gòn) cũng lưu truyền rộng rãi, giúp cảm nhận tình và tình yêu trong thời đại đặc biệt đó.

 

Tuy xem đây, nhưng nữa xem , cô vẫn xem say sưa.

 

Trong rạp chiếu phim đơn sơ, cũng ít, nhưng đa là những đôi nam nữ trẻ tuổi đến hẹn hò, ít khi cả một đại gia đình già trẻ lớn bé như họ.

 

Bộ phim quả thực , ngay cả ba đứa trẻ cũng xem chăm chú.

 

 

Loading...