Xuyên đến thập niên 70 làm cá muối trồng rau phát tài - Chương 155: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-11 04:21:05
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ dẫn
Trò chuyện một lúc, thấy vẻ mệt mỏi mặt các con, Vân lập tức đuổi họ ngủ.
“Các con ngủ một giấc , bát đĩa rửa cho.”
“Mẹ ơi, để con rửa cho ạ?” Vân Húc định rửa bát.
“Thôi, đợi con ngủ dậy, nghỉ ngơi khỏe , còn nhiều việc chờ con đấy.”
Ngủ một giấc dậy, cũng chỉ mới hơn hai tiếng, Vân Đinh uống một chút nước suối linh thiêng, mới dậy mặc áo khoác bông ngoài.
Mẹ Vân chuẩn bữa trưa .
“Mẹ ơi, nghỉ một lát ạ?”
“Mẹ nghỉ , sắp đến giờ bố con họ tan về , chẳng nấu cơm ?”
“Để con ạ! Anh hai và em út dậy ạ?”
“Dậy , hai con nhà bà ngoại Nữu Nữu gửi vịt , tiện thể đón Nữu Nữu về, em út con thì nhà chị cả con .”
Mèo con Kute
“Mẹ hai con vịt cuốn bánh ngon lắm, trưa nay chúng ăn bánh tráng cuốn nhé.”
“Được thôi ạ! Vậy con giúp phụ việc, còn việc tráng bánh thì vẫn là , tráng bánh ngon thơm.”
“Nấu thêm chút cháo loãng ! Chỉ ăn bánh thì , xào thêm đĩa rau cải nữa.”
Hai con , phối hợp ăn ý xong bữa trưa cho cả nhà.
Đến đúng giờ hẹn, thế nên, xong cơm, bố Vân, cả và chị dâu Lương Đan đang đều về.
Lương Đan cũng ở nhà máy dệt may như Vân, nhưng Lương Đan ở văn phòng, vốn dĩ cũng nghỉ cùng, nhưng tay vẫn còn chút việc nên cô thêm một buổi sáng, buổi chiều thì cần đến nữa.
“Cô út, cháu về !” Nữu Nữu hoạt bát hơn nhiều, giọng cũng sang sảng.
“Ôi chao! Có Nữu Nữu xinh đáng yêu nhất nhà ?” Vân Đinh phối hợp chạy cửa đón cháu.
Cô bé như một viên đạn nhỏ lao , Vân Đinh liền bế xốc cháu lên, chọc cho cháu ha hả.
“Bay cao cao nào…”
Vân Đinh đặt cháu xuống, “Để chú hai và chú út bế bay ! Cô út hết sức .”
“Nữu Nữu, vịt kìa, cháu chắc là vẫn bay ?”
“Cháu ăn đùi vịt to…”
Cả gia đình tề tựu đông đủ, kín một bàn ăn.
Vân Đinh dùng bánh mỏng cuộn một miếng thịt vịt , đưa cho Vân, “Mẹ, mau ăn , đừng đấy mà ngây ngô.”
“Nói vớ vẩn gì đấy? Mẹ đây là vui, chứ ngây ngô?”
Vân Đinh thiên vị ai, cũng cuộn một miếng đưa cho bố , tuy rằng so với vịt Toàn Tụ Đức thì cái thuộc loại phiên bản bình dân, nhưng ăn vẫn ngon.
“Bố, bố cũng ăn .”
“Ờ, , con gái đúng là nhất.”
“Haizz, nhà thì con trai là bảo bối, đến nhà thì con gái mới là bảo bối, con trai rìa hết.”
Vân Húc cảm thán.
“Thằng nhóc thối, thì con rìa , đừng ăn.”
“ đấy, ăn mà cũng bịt cái miệng của mày.”
Hai em Vân Chiêu và Vân Hoài , tội nghiệp thằng em út một giây, bao nhiêu năm mà vẫn nhận thực tế.
Lương Đan cô út và chú út mang vịt về cho nhà đẻ , đương nhiên cảm ơn rối rít, trong lòng cũng cảm động.
Bên nhà chồng đối xử với cô gì bàn cãi, đồng thời cũng tôn trọng bố đẻ của cô .
Thực cô , con đều là , tiên, cô tôn trọng , tự nhiên cũng sẽ tôn trọng cô .
Nếu cô đối xử với bố chồng, các chú, các cô thì ai còn thèm để ý đến cô ?
Ăn xong bữa trưa, nghỉ ngơi một lát, Vân Đinh liền mang vịt tìm Lý Vãn Đình.
Tình cờ, nhà bạn khách, Vân Đinh liền , đưa vịt cho bạn, hẹn hôm khác tạm biệt.
Cô tìm một chỗ đổi trang phục, còn nhận dáng vẻ ban đầu nữa, một vòng chợ đen.
Giờ là cuối năm, vặn để bán hết hàng hóa cô buôn từ Thượng Hải về, những món hàng khan hiếm , ở đây, chắc chắn sẽ săn đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-thap-nien-70-lam-ca-muoi-trong-rau-phat-tai/chuong-155.html.]
Cô chợ cũng vội, tiên là quan sát một chút, tìm mục tiêu, mới tay.
Có một đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục công nhân màu xanh, thấy khẽ hỏi những bán hàng nhưng đều thứ , Vân Đinh liền tò mò đang tìm gì.
“Đồng chí, xin hỏi tìm gì ạ?”
Người đàn ông đ.á.n.h giá cô một lượt, do dự : “ tìm phiếu mua đồng hồ, sắp cưới vợ , yêu một chiếc đồng hồ.”
“Vậy là may mắn đấy, gặp thì hên , ở đây đồng hồ sẵn, cần phiếu, thế nào? Có ?”
“Thật ? Bao nhiêu tiền?”
Hai ghé sát , hạ giọng chuyện ở một góc.
“Không cần phiếu, hai trăm hai mươi tệ một chiếc.”
“Chị ơi, thể giảm giá thêm chút ?”
Vân Đinh lắc đầu, “Không cần phiếu mà giá tính là cao , nếu lấy, khối tranh mua đấy.”
Người đàn ông Vân Đinh , sợ cô bán cho , vội vàng , “Chị ơi, lấy, thể xem hàng ?”
“Đương nhiên.”
Vân Đinh từ trong túi, lấy một chiếc đồng hồ nữ từ gian, đưa cho xem.
Người đàn ông cẩn thận xem xét chiếc đồng hồ, ngay lập tức quyết định mua.
Anh từ trong túi rút tiền , đếm đếm , “Hai trăm hai mươi, đủ.”
“Được, trai, chúc mừng tân hôn hạnh phúc! Sớm sinh quý tử nhé!”
“À, cảm ơn chị, mượn lời chúc của chị.”
Vân Đinh lúc tâm trạng , tiền bạc túi, mà vui chứ?
Cô tiếp tục dạo một vòng, bán thêm một chiếc đồng hồ nam và một chiếc đồng hồ nữ, thu về sáu trăm sáu mươi tệ, trong khi mua ở Thượng Hải là một trăm hai mươi tệ, một chiếc đồng hồ thể lãi ròng một trăm tệ, đúng là lợi nhuận khổng lồ!
Ở chợ đen , tạm thời thấy ai mua đồng hồ nữa, Vân Đinh định rời , một đàn em của chợ đen liền tìm đến.
“Cô là chị Tiền ?”
“Cậu nhận ?”
“Đại ca của chúng mời cô qua chơi.”
“Thôi !”
Vân Đinh nghĩ bụng, cái gã Giang Thiếu Bạch đúng là một con tinh ranh, chắc chắn là của phát hiện cô bán đồng hồ, cũng chia một phần lợi nhuận.
Vẫn đến nơi! Vừa đến cửa, Giang Thiếu Bạch đón, “Ôi chao, chị Tiền, chị ruột của ơi, đến mà chơi? Không coi đàn em là bạn bè nữa ?”
“Hừ ~ Chủ yếu là tay hàng gì, ngại ngùng đến chơi.”
“Thật ? Em thấy chị tay ít hàng đấy chứ.”
“Thôi , đừng vòng vo nữa, trong tay còn mười lăm chiếc đồng hồ, nếu , hai trăm mười tệ một chiếc, xem, ?”
“Chị ơi, thể giảm thêm chút nữa ?”
“Không thể, tự bán cũng mà, còn bán hai trăm hai mươi tệ đấy!”
“Được, lấy tất.”
22. Bỗng chốc hơn ba nghìn tệ tay, lãi ròng hơn một nghìn tệ, mà cần cô chạy khắp nơi nữa, ôi, ban đầu cô nghĩ đến việc tìm Giang Thiếu Bạch nhỉ?
“Chị ơi, còn hàng nào khác ? Cuối năm , đúng là lúc chịu chi tiền đấy.”
“Haizz, hàng hóa khó kiếm lắm! xem mai thể kiếm cho một ít nhé! chắc .”
“Vâng, dù cũng cảm ơn chị.”
“Mà thật, chính sách khác , vẫn định cứ thế mãi ?”
“Tạm thời cứ thế ! Chị ơi, chị con đường nào khác ? Chỉ điểm cho đàn em một hai điều?”
“Qua Tết, thể phương Nam xem .”
“Phương Nam? cũng ít, bên đó nhiều hàng thời thượng lắm, nhưng bên đó thì gì ?”
“Cậu đến đó, tự khắc sẽ thế nào thôi.”
Vân Đinh rõ với , cô tin rằng, với sự lanh lợi của , chỉ cần một chuyến, chắc chắn sẽ tìm con đường .