Lục Chiêu Cẩn đi phía trước cất tiếng hỏi nàng: “Con gà quay ngươi mua để ở đâu?”
Tạ Tiểu An: “Bẩm Thế tử gia, nô tỳ để trên bàn đá ở ngã rẽ ngoài phòng hoa ạ.” Không phải cùng một bàn với chỗ để bánh đậu xanh.
Lục Chiêu Cẩn liền đi về hướng nàng nói.
Tạ Tiểu An trong lòng có chút kinh ngạc, vị Thế tử gia này là muốn cùng mình đi lấy gà quay sao?
Đợi đến khi Lục Chiêu Cẩn dừng lại trước bàn đá nơi Tạ Tiểu An để gà quay và rượu, điều đó đã chứng thực phỏng đoán của Tạ Tiểu An.
Tạ Tiểu An lặng lẽ hành lễ rồi tiến lên xách gà quay và rượu.
Lục Chiêu Cẩn liếc nhìn: “Ngươi biết uống rượu?”
Tạ Tiểu An khựng lại một chút. Ở hiện đại nàng đương nhiên biết uống, nhưng Tạ Tiểu An thời cổ đại chưa từng uống qua, đành phải nói: “Nô tỳ trước kia chưa từng uống qua nên muốn nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Lục Chiêu Cẩn khẽ cười một tiếng: “Ta cũng muốn nếm thử xem rượu này của ngươi mùi vị thế nào, có thể không?”
Tạ Tiểu An có thể nói không sao? Đương nhiên là không thể, bèn nói: “Đây là vinh hạnh của nô tỳ, chỉ sợ rượu này không ngon, Thế tử gia uống không quen.”
Lục Chiêu Cẩn lại không để ý: “Không sao, nếu rượu này không ngon, ta sẽ tặng ngươi một vò rượu ngon khác.”
Tạ Tiểu An lúc này mới thật sự vui vẻ, cười nói: “Vậy nô tỳ xin tạ ơn Thế tử gia trước.”
Lục Chiêu Cẩn nhìn nụ cười của nàng, tâm thần có chút xao động thoáng quá, sau đó cũng không nghĩ nhiều, nói: “Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-den-phu-quoc-cong-lam-nha-hoan/chuong-17.html.]
Tạ Tiểu An bước sau theo Lục Chiêu Cẩn trở về Thính Tùng Viện.
Khi hai người trở lại Thính Tùng Viện, Trương ma ma và Thu Nguyệt cùng đám hạ nhân đã ra đón. Mọi người chỉ thấy Thế tử gia vừa đi vào trong vừa tùy ý nói: “Sau này Tạ Tiểu An là nha hoàn nhị đẳng trong viện, ma ma cứ sắp xếp đi.”
Không chỉ người trong viện kinh ngạc, ngay cả Tạ Tiểu An cũng bất ngờ không kịp phòng bị. Cũng chỉ có Trương ma ma vẫn bình tĩnh đáp: “Nô tỳ tuân lệnh.”
Sau đó lại thấy Thế tử gia ra lệnh cho Thu Nguyệt: “Chuẩn bị vài món nhắm rượu, mang hai chén rượu lại đây.”
Thu Nguyệt cũng lĩnh mệnh lui ra, chỉ là trước khi lui ra còn tò mò nhìn Tạ Tiểu An một cái.
Tạ Tiểu An đang chuẩn bị tạ ơn thì thấy Lục Chiêu Cẩn quay đầu lại nói với nàng: “Ngươi theo ta.”
Tạ Tiểu An bèn theo Lục Chiêu Cẩn vào trong. Trước đó nàng đã nghĩ thông suốt, thăng nàng làm nha hoàn nhị đẳng chắc vẫn là vì chuyện cứu Lục Tường.
Đợi Lục Chiêu Cẩn ngồi xuống, Tạ Tiểu An liền quy củ hành lễ tạ ơn: “Nô tỳ đa tạ Thế tử gia đề bạt, sau này nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Mấy ngày nay nàng đã sớm nắm rõ cơ cấu nhân sự của Thính Tùng Viện. Bốn nha hoàn tam đẳng cộng thêm mấy ma ma tạp dịch làm việc quét dọn và các việc nặng khác. Còn nha hoàn nhị đẳng có ba người, phụ trách đi lấy đồ ăn và trông coi bếp nhỏ của Thính Tùng Viện.
Nha hoàn nhất đẳng có ba người, phụ trách hầu hạ bên người Thế tử. Hôm nay chỉ có Thu Nguyệt, Phù Dung ở đây, còn một vị là Thược Dược, hôm nay về nhà thăm người thân, mẫu thân nàng ta là ma ma bên cạnh Quốc Công phu nhân cho nên mới được đặc cách này. Sau đó là quản sự – Trương ma ma, tiểu tư A Văn, A Hạo hầu hạ ở thư phòng bên ngoài.
Lục Chiêu Cẩn đưa tay ra hiệu cho nàng đứng dậy, bưng chén trà lên uống một ngụm. Thấy nàng vẫn còn xách đồ, bèn đặt chén trà xuống, nói với nàng: “Đồ đạc cứ đặt trên bàn đi.”
TBC
Tạ Tiểu An đáp: “Vâng.” Rồi đặt bầu rượu lên bàn, nhìn con gà quay trong tay, nói với Lục Chiêu Cẩn: “Thế tử gia nếu không chê, nô tỳ đi hâm nóng gà quay một chút, dùng với rượu có lẽ sẽ thêm hương vị.”