Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 490: Là ta đây

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:31:16
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chắp tay, ánh mắt tôi trở nên kiên quyết hơn.

Hoa Huỳnh trông có vẻ không hài lòng, cô ấy định nói gì đó nhưng lại ngậm miệng.

Tôi quay người rời khỏi đạo quán, Hoa Huỳnh vội vàng theo sau.

Vừa ra khỏi cổng, mấy đạo sĩ đã đóng sập cửa lại ngay.

— "Đạo sĩ vốn khó giao tiếp, huống chi anh là người ngoài, lại đi cùng em, họ hỏi nhiều cũng bình thường..."

— "Không thể thiếu kiên nhẫn, phải biết co biết duỗi..." Hoa Huỳnh cắn môi nói.

Tôi nhíu mày, giải thích suy nghĩ của mình.

Hoa Huỳnh im lặng, không biết nói gì hơn.

Tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại, tôi nói với cô ấy rằng "xe đến chân núi ắt có đường", nếu không được thì có thể thử vận may ở Minh Phường Quan Diêu. Còn không thì thời học hạ cửu lưu tôi đã tự chế tạo nhiều pháp khí, chẳng lẽ không đẽo nổi vài thanh kiếm gỗ đào?

Hoa Huỳnh trông đỡ căng thẳng hơn.

Vài bước chân, chúng tôi đã đến bên hồ nước. Trên thuyền qua hồ không còn người chèo.

— "Tan ca rồi?" Hoa Huỳnh ngạc nhiên.

Tôi nhìn quanh, không thấy lối đi bộ qua hồ. Kiến trúc nơi này rất kỳ lạ — hồ chia bốn phía, một phía là Độ Ác Đạo Quán, hai phía khác là vách núi dựng đứng, chỉ có phía đối diện đạo quán là một khoảng đất trống và lối xuống núi.

— "Có bè tre kia kìa, chắc của đạo sĩ, tự chèo qua đi." Hoa Huỳnh chỉ một góc.

Hai chúng tôi định bước lên bè.

Bỗng nhiên, cổng Độ Ác Đạo Quán mở ra.

Mấy đạo sĩ vội vã bước ra.

Tôi hơi nghi ngờ, Hoa Huỳnh thì ánh mắt lóe lên chút hy vọng:

— "Miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm? Họ nghĩ lại rồi, định giúp anh sao?"

Ngay sau đó, càng nhiều đạo sĩ ùa ra, giãn cách thành vòng tròn, bao vây chúng tôi ở giữa.

Lòng tôi chùng xuống.

Tôi nghĩ không đơn giản như Hoa Huỳnh.

Họ ra đây chắc không phải để bán pháp khí...

Mà là không muốn để chúng tôi rời đi!

Người cuối cùng bước ra là đạo sĩ Tạ K lúc nãy.

Tạ K khoanh tay sau lưng, thái độ lạnh lùng hơn trước.

— "Đạo hữu, xin đừng vội đi, hãy ở lại đạo quán một đêm."

— "Chúng tôi sẽ xác minh thân phận của đạo hữu với Giám Quan đạo trường Cấn Dương. Nếu đúng sự thật, sẽ cung cấp những gì đạo hữu cần. Người bạn này có thể xuống núi trước."

Hoa Huỳnh biến sắc, lòng tôi lại chùng xuống.

Tôi không ngờ Độ Ác Đạo Quán lại thận trọng đến vậy.

Xác minh thân phận? Xác minh thế nào?

Trương Dự đã c.h.ế.t từ lâu.

Lý do tôi không dám nói tên thật càng đơn giản — ở Cấn Dương, tên tôi có lẽ đã bị truyền tai nhau, tôi không muốn rước họa vào thân.

— "Không cần, các vị cứ xác minh. Tôi không muốn để bạn mình một mình xuống núi." Tôi trầm giọng.

— "Để cô ta đi một mình đã là bần đạo tin tưởng đạo hữu. Bằng không, với một hồn ma treo lủng lẳng cùng một phách thể phụ thân, loại yêu nhân này không thể xuống núi, còn phải tra hỏi kỹ càng." Giọng Tạ K càng lạnh.

Mặt tôi biến sắc. Ngay cả Hoa Huỳnh cũng hơi giật mình.

Trời đã tối hẳn, bóng đêm nuốt chửng mọi thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuat-duong-than/chuong-490-la-ta-day.html.]

Ấm nước trên thắt lưng Hoa Huỳnh bốc khói xám, đầu lão Cung thò ra, hắn khạc một bãi nước bọt.

— "Yêu nhân cái con khỉ! Tra hỏi cái đầu buồi!" Lão Cung chửi ầm lên.

Các đạo sĩ mặt mày tái mét, sát khí bốc lên.

Tạ K đồng tử co rút, cũng tràn đầy sát ý.

Nhưng hắn lại cảnh giác nhìn lão Cung, như đang nhớ lại điều gì.

— "Mũi trâu, đầu lừa, vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát!" Lão Cung giận dữ.

Tạ K mặt biến sắc, kinh ngạc:

— "Dương Thần Quỷ... ngài... là Địa Như Thần?"

— "Huyền Xỉ Kim Tướng Địa Như Thần?"

Dương Thần Quỷ — Lĩnh Thủ từng nhắc đến, Tư Yên và Hàn Xu cũng đề cập.

Phiêu Vũ Miên Miên

Tôi biết, đạo sĩ và tiên sinh sau khi c.h.ế.t sẽ thành Dương Thần Quỷ.

Nhưng tôi không ngờ Ngô Trọng Khoan từng đến nơi này, quen biết đạo sĩ Tạ K.

— "Cấn Dương... đúng rồi, ngài ở Cấn Dương... tiểu đạo từng nghe về Kỳ Gia thôn, nghe tin ngài mất tích... không ngờ ngài lại..."

— "Hai vị này... không, không phải đệ tử của ngài..."

— "Ngài đây là..."

Thái độ Tạ K thay đổi chóng mặt.

Lão Cung hừ lạnh, vẻ mặt đỡ căng thẳng.

Hắn nhảy khỏi ấm nước, lò dò về phía cổng đạo quán. Dù trông buồn cười nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm của một tiên sinh.

Lòng tôi bình tĩnh hơn, Hoa Huỳnh cũng thế.

Lão Cung đi qua chỗ Tạ K, liếc nhìn. Tạ K từ vẻ mặt cứng nhắc trở nên cung kính, vội theo lão Cung vào đạo quán.

Chúng tôi cũng quay lại.

Tình huống này ngoài dự đoán, nhưng chắc chắn họ không dám động thủ nữa.

Vào lại chính điện, trên nền nhà bày nhiều bồ đoàn. Lão Cung ngồi trên một cái, đang nhìn chằm chằm về một hướng.

Tạ K đứng bên cạnh, cũng nhìn theo.

Tôi đảo mắt nhìn, đồng tử hơi co lại.

Chính điện thờ Tam Thanh, hai bên là các tượng thần uy nghiêm. Nhưng ở góc cạnh những pho tượng đó, có một pho tượng người trông không hợp nhưng lại có sự hòa hợp kỳ lạ.

Đặc biệt hơn, khuôn mặt tượng chính là Ngô Trọng Khoan!

Lão Cung trên bồ đoàn dần biến đổi, càng nhìn càng giống tượng.

Hồi mới tỉnh dậy, lão Cung đã trẻ lại, khuôn mặt thay đổi nhiều.

Lúc đó tôi đã hiểu, hắn và Ngô Trọng Khoan có sự kết hợp kỳ lạ.

Không trách Tạ K có phản ứng như vậy.

Nơi đây thờ Ngô Trọng Khoan...

Nhưng tại sao? Dựa vào đâu tượng Ngô Trọng Khoan được đặt cùng các thần tượng khác?

Lão Cung nói "vong ân bội nghĩa" — năm xưa Ngô Trọng Khoa đã làm gì ở Quan Diêu thị? Có ân tình gì với Độ Ác Đạo Quán?

— "Haizz... có tay có chân, phong độ, thật phong độ... là ta đây..."

Giọng lão Cung đầy tiếc nuối.

Loading...