Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 470: Anh ơi, anh thơm quá

Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:00:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một cảm giác lạnh buốt đột ngột xâm chiếm vùng eo!

Phản xạ của tôi cực nhanh, lập tức bật người lên cao, một tay nắm chặt dây leo để giữ thăng bằng, tay kia nhanh chóng rút ra tấm gương Tứ Quy Minh.

Chân đạp mạnh vào sườn dốc, thân hình xoay ngược lại trong chớp mắt, tất cả diễn ra như một mạch!

Vừa định hướng tấm gương về phía dưới, bỗng nhìn rõ khuôn mặt của người đứng sau – một gương mặt non nớt, thân hình nhỏ bé, nhiều lắm chỉ khoảng bảy tám tuổi.

Chính là Dư Tú nhỏ – cô bé khóc lóc bên tảng đá giặt đồ mà tôi đã thấy khi lần đầu tiên bước vào cơn ác mộng của Dư Tú!

Đôi mắt to mở, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nhưng không có nhiều oán hận.

Tay tôi nhanh chóng giảm lực, lật tấm gương, mặt gương úp vào người mình.

Mí mắt giật giật nhìn Dư Tú nhỏ, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.

"Anh ơi, anh xuống đi, đừng lên nữa."

Giọng nói trẻ thơ, ngây ngô đến lạ.

Chỉ vì cô bé là ma chứ không phải người, âm thanh cứ thế lan tỏa, mơ hồ như sương khói.

Hơi thở trở nên gấp gáp, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

"Tú Tú." Tôi gọi, giọng khàn đặc.

Dư Tú nhỏ vẫn đờ đẫn nhìn tôi, miệng lẩm nhẩm những tiếng "xuống đi".

Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác xót thương và đau lòng.

Đồng thời, một suy nghĩ khác cũng hiện lên!

Tôi vẫn nghĩ rằng trong cơn ác mộng, mọi thứ chỉ lặp đi lặp lại, nhưng giờ có vẻ không phải vậy.

Linh hồn đầy oán khí của Dư Tú có lẽ đã bị chia thành nhiều mảnh, mỗi lần "cưới xin" chính là một lần nỗi đau bị xé rách.

Điều này có nghĩa, trong ngôi làng này, ngoài Dư Tú, còn có bảy "người vợ góa bạc mệnh" khác!

Và trước mắt tôi chính là một trong số đó!

Nhưng, một Dư Tú nhỏ tuổi như thế, làm sao có thể chất chứa nhiều hận thù và oán hận đến vậy?

"Đừng ở đây nữa, tìm chỗ trốn đi, trong làng không an toàn đâu." Giọng tôi vẫn khàn đục.

Nếu để Liễu Tự Dụ hay vị đạo sĩ râu dài gặp Dư Tú nhỏ, chắc chắn họ sẽ thẳng tay trừng trị, đánh tan linh hồn thành một oan hồn vô thức.

Đối với bản thân Dư Tú, đó chắc chắn là một tổn thương lớn. Dù linh hồn có bị hút trở lại, những ký ức liên quan đến bản thân cũng sẽ biến mất.

"Lạnh quá..."

Bỗng nhiên, Dư Tú nhỏ co rúm người, từ từ ngồi thụp xuống đất, run rẩy không ngừng.

"Đau quá..." Giọng cô bé lại rơi vào tiếng nức nở.

Trán tôi nhíu lại, do dự một chút rồi buông tay khỏi dây leo, rơi xuống đất với tiếng "rầm".

Thu tấm gương, tôi đỡ Dư Tú nhỏ đứng dậy.

Thân hình nhẹ bẫng, như không có chút trọng lượng nào.

Dư Tú nhỏ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một chút vui mừng.

Tôi chưa từng thấy Dư Tú bản thể biểu lộ nhiều cảm xúc đến thế. Nhìn cô bé nhỏ nhắn này, với ít oán khí, tôi thậm chí nảy ra một ý nghĩ!

Nếu để Dư Tú hợp nhất với mảnh linh hồn này trước, có lẽ cô ấy sẽ đủ sức áp chế phần oán khí ít ỏi, trở nên mạnh mẽ hơn, và từ đó dễ dàng khống chế những mảnh linh hồn khác?

Còn việc cô bé đột nhiên cảnh báo tôi, cùng sự thân thiết này, chắc chắn là do sợi tơ linh hồn trên người tôi.

"Anh có việc phải làm, em vào trong đó chờ nhé? Khi anh quay lại, sẽ dẫn em đi gặp một chị gái." Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ vào một ngôi nhà đất gần đó.

"Ừ..." Dư Tú nhỏ gật đầu.

"Vậy anh đưa em qua đó được không?" Cô bé hỏi một cách thận trọng.

Rồi đưa bàn tay nhỏ vào tay tôi, nhưng chỉ nắm được hai ngón tay của tôi.

Tôi dẫn cô bé về phía ngôi nhà đất bên phải.

Bước vào sân, rồi vào căn nhà chính giữa, bàn ghế gỗ cũ kỹ phủ đầy bụi.

"Cứ ở đây chờ anh, đừng đi đâu hết."

Tôi dặn dò xong, định rút tay ra.

Nhưng bàn tay Dư Tú nhỏ đột nhiên siết chặt, không chịu buông.

"Anh ơi... anh thơm quá..."

Trên gương mặt non nớt bỗng hiện lên một chút khát khao.

"Thơm quá... giống như..."

Dư Tú nhỏ quả nhiên đã phát hiện ra sợi tơ linh hồn trên người tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuat-duong-than/chuong-470-anh-oi-anh-thom-qua.html.]

Tôi hơi dùng lực, định rút tay ra, chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng đột nhiên, biến cố xảy ra!

Bàn tay Dư Tú nhỏ trở nên lạnh buốt hơn, thậm chí còn có cảm giác nhớp nháp!

Bộ quần áo trên người cô bé bỗng trở nên rộng thùng thình.

Rộng một cách tương đối, như thể đang mặc đồ của một thiếu nữ.

Những vết m.á.u loang lổ nhuộm đỏ chiếc áo trắng, những lưỡi d.a.o găm cắm khắp cơ thể.

Khuôn mặt non nớt bỗng chốc biến mất vẻ ngây thơ, thay vào đó là sự độc ác tột cùng, đặc biệt là đôi mắt – ánh mắt khát máu!

"Lạnh quá... ăn vào sẽ hết lạnh..."

Tiếng thét chói tai như xé toạc không gian.

Bàn tay kia của cô bé đột nhiên lao về phía bụng tôi!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, da đầu tôi dựng đứng, nổi đầy da gà.

Tay phải không thể rút ra, tay trái lập tức thọc vào túi!

Phiêu Vũ Miên Miên

Tấm gương Tứ Quy Minh xuất hiện trong tay, mặt gương hướng thẳng vào Dư Tú nhỏ!

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên.

Nhưng cô bé không lập tức tan biến!

Vẻ độc ác trên mặt biến mất, thay vào đó là sắc mặt trắng bệch, quần áo trở lại như cũ, vẫn nắm chặt ngón tay tôi, giọng trẻ thơ nài nỉ: "Đau quá... anh ơi, đau quá..."

Tôi giật mạnh tay, thoát khỏi tay cô bé.

Hai tay giữ chặt tấm gương, tiếp tục chiếu vào người cô bé!

Khói trắng bốc lên, "bụp" một tiếng, cô bé nổ tung thành một đám sương mù xám.

Tiếng nài nỉ, tiếng thét của cô bé như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tôi thở gấp, cánh tay hơi run rẩy...

Cảm giác hậu họn ập đến.

Tôi lật tấm gương, chiếu vào mặt mình.

Khó có thể diễn tả cảm xúc lúc này.

Điều khiến tôi đau lòng không phải là bị tấn công, mà là tôi đã lầm tưởng Dư Tú nhỏ có ít oán khí. Nhưng thực tế, đó đâu phải là ít?

Đó là sự che giấu... là giả vờ... là giả nguỵ tạo sự yếu đuối...

Có lẽ từ lúc nhìn thấy tôi, cô bé đã tính toán kỹ sẽ làm gì...

Trong lòng tôi bỗng trào lên một sự tàn nhẫn.

Không phải với Dư Tú, cô ấy không làm gì sai.

Dù là phần nào của cô ấy, cũng chỉ là nạn nhân.

Kẻ chủ mưu thì sao?

Chính là Xích Quỷ!

Đám sương mù xám trong nhà đang vặn vẹo, sắp định hình lại.

Trong làng Xích Quỷ, đây là sân nhà của Dư Tú, việc tôi đánh tan linh hồn một lần chẳng là gì.

Tôi không chần chừ, bước ra khỏi nhà đất, nhanh chóng leo lên sườn dốc, tiếp tục đi lên.

Khoảng mười mấy mét sau, tôi cảm nhận được một ánh nhìn.

Ngoái lại nhìn, dưới chân dốc, Dư Tú nhỏ ngẩng đầu, vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi...

Tôi tiếp tục leo lên, vài phút sau, độ dốc giảm dần, có thể đứng thẳng, nghiêng người đi lên.

Phía dưới bị bóng cây và bụi rậm che khuất, không còn thấy bóng người.

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy những ngôi nhà san sát của làng Xích Quỷ, cùng những con đường làng nhỏ như sợi chỉ.

Và... trong làn sương mờ ảo, những "con người" đang đi lại trên đường.

Dù khoảng cách xa, không thể nhìn rõ, nhưng trong lòng không có cảm giác khác lạ, linh hồn không phản ứng.

Trong số những người tôi thấy, không có linh hồn của Dư Tú.

Với họ, tôi không có chút thương hại nào.

Xích Quỷ là kẻ chủ mưu, còn họ chính là những kẻ tòng phạm!

Cung cấp người sống cho quỷ, đổi lấy sự thương xót, hưởng lợi từ sự ấm no – tất cả đều được đánh đổi bằng mạng sống của người khác!

Loading...