Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 394: Chữa Ngọn Không Chữa Gốc

Cập nhật lúc: 2025-06-24 16:16:37
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa đầu lời giải thích của Mao Hữu Tam về khí đất, tôi chỉ hiểu lờ mờ.

Nhưng nửa sau lại quá rõ ràng, rõ đến mức khiến tôi lạnh sống lưng!

Bản chất của Ôn Hoàng mệnh lại là như vậy sao?

Dưới lớp khí đất kia, thực sự có một con Ôn Hoàng Quỷ?

Luôn rình rập từng cử chỉ của tôi!?

Phản ứng đầu tiên là không muốn tin.

Nhưng cơn lạnh sống lưng đó khiến đầu óc tôi bừng tỉnh!

Tôi chợt nhớ ra vô số điều bất thường.

Như lần khí đất định nuốt chửng Tư Dạ, hắn suýt thoát ra được nhưng lại bị kéo ngược vào!

Hay khi tôi mở hòm đồng của lão Tần đầu, vô tình khống chế được khí đất, thậm chí điều khiển cả Cửu Trưởng Lão!

Không, không chỉ thế.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi không kịp suy nghĩ.

Thực ra manh mối rất nhiều, chỉ là không có ai dẫn dắt nên tôi không nhận ra!

Điều then chốt nhất là lúc tôi hút Dương Thần mệnh, một lực vô hình đã đẩy nó ra khỏi người!

Có phải vì cơ thể tôi không chứa nổi?

Nhưng rõ ràng nó đã hòa nhập!

Hay là do... khí đất? Do con Ôn Hoàng Quỷ ngăn cản!?

Nếu tôi lấy lại Dương Thần mệnh, sẽ không dùng khí đất nữa.

Như vậy nó không thể từng bước "khống chế" tôi!

Ngược lại, nếu Mao Hữu Tam không nói ra, đến khi tôi tự nhận ra thì đã quá muộn!

Ôn Hoàng Quỷ không ăn tôi ngay, chỉ là chờ tôi dùng khí đất nuốt thêm nhiều người!

Đây mới là "lễ cưới" mà Mao Hữu Tam nói tới!

Hơi thở gấp gáp, n.g.ự.c phập phồng.

Tôi nhìn Mao Hữu Tam, hỏi từng chữ: "Làm sao tách ra?"

Bàn tay hắn đột nhiên đặt lên vai tôi. Dù tay to như quạt mo nhưng ngón tay cực kỳ linh hoạt, kéo phăng áo trên người tôi.

"Khá thông minh, biết phải giải quyết khí đất ôn hoàng mới hút lại Dương Thần mệnh. Cũng rất quyết đoán, không cho rằng lão Mao lừa ngươi."

Ngón tay hắn ấn mạnh vào n.g.ự.c tôi!

Áp lực khiến tôi nghĩ tim sắp thủng.

Tôi rên khẽ.

Hoàn Oánh bịt miệng, mắt tràn ngập kinh hãi nhìn n.g.ự.c tôi.

Tim đập thình thịch, tôi cúi nhìn - da n.g.ự.c đã chuyển đen như mực, một khuôn mặt mờ ảo hiện lên!

Ngón tay Mao Hữu Tam đúng ngay ấn đường khuôn mặt đó!

Ngay sau đó, màu đen biến mất, da n.g.ự.c trở lại bình thường.

"Hừ? Định chạy à!?"

Mao Hữu Tam lạnh lùng rút Tứ Quy Minh Kính, chiếu thẳng vào người tôi!

Không có tia điện như lúc đối phó người Quỷ Khám, gương chỉ lặng im.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuat-duong-than/chuong-394-chua-ngon-khong-chua-goc.html.]

Nhưng trong gương, rõ ràng có một người đang bám trên người tôi!

Nửa thân dưới chìm vào cơ thể tôi, nửa trên đổ dốc trên vai. Khuôn mặt không có ngũ quan, chỉ là một mặt phẳng!

Từng làn khí đen chảy dọc thân thể, bị trói buộc bởi những sợi chỉ mảnh! Cảnh tượng khiến tôi dựng tóc gáy!

Đây chính là Ôn Hoàng Quỷ?

Mao Hữu Tam giơ tay định chộp lấy - nhưng hụt!

Hình ảnh trong gương dần biến mất...

Không biết trốn vào đâu trong người tôi...

Hơi thở tôi như phả ra làn khí đen.

"Ngươi để nó ăn quá nhiều, bổ sung quá nhiều, khó lòng tách ra rồi."

Mặt Mao Hữu Tam cực kỳ khó coi.

"Lão Tần đầu đã nhắc nhở, tại sao ngươi không nghe?"

"Người trẻ luôn không thích nghe lời sư phụ, ông bà, chỉ thích tự ý hành động? Có phải ngươi nghĩ mình oai phong lẫm liệt khi có khí đất?"

Mặt tôi nóng bừng.

Trong lòng đầy hối hận nhưng không biết trút vào đâu...

Mao Hữu Tam lại hừ lạnh:

"May mà lão có Tứ Quy Minh Kính, không thì thứ quỷ quái này đã ăn sạch xác c.h.ế.t trong nhà ta."

"May mà ngươi tin tưởng nó, nên nó không dám lộng hành."

Rõ ràng hắn còn hãi hùng.

Tôi hiểu tại sao phải rời khỏi nhà hắn.

Là để đề phòng Ôn Hoàng Quỷ.

"Giờ... giờ phải làm sao?" Hoàn Oánh run rẩy hỏi.

"Làm sao?" Mao Hữu Tam đảo mắt, bất ngờ ném Tứ Quy Minh Kính cho tôi!

Tôi vội đỡ lấy, sợ rơi vỡ.

Nhưng vừa chạm vào, tôi cảm nhận sự khác biệt.

Cơ thể nhẹ nhõm hơn.

Vốn dĩ không cảm thấy gì, giờ lại càng thoải mái.

Điều này chứng tỏ Ôn Hoàng Quỷ đã đè nặng lên tôi từ lâu, chỉ là tôi quen rồi nên không nhận ra.

Tứ Quy Minh Kính chống lại sự xâm nhập của nó!

"Tần Uy tử đúng là nhân vật, ta cũng không nhìn ra phong ấn trên người ngươi, không thể gia cố. Nhưng Tứ Quy Minh Kính có thể bảo vệ ngươi, miễn là ngươi không tiếp tục cho nó cơ hội."

"Hiện giờ, nó có thể thoát ra bất cứ lúc nào."

"Ngươi không được rời gương, nó sẽ không làm gì được."

Hoàn Oánh thở phào. Tôi cũng biết ơn nhìn Mao Hữu Tam.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng trong lòng vẫn lo lắng - Tứ Quy Minh Kính quá quan trọng, dù hắn có được bằng cách nào, đây vẫn là bảo vật Tứ Quy Sơn. Tôi nhận lấy là mang nợ khổng lồ!

Nhưng không nhận thì tính mạng không đảm bảo.

Mao Hữu Tam đã vạch trần mối nguy khí đất, Ôn Hoàng Quỷ chắc chắn sẽ ra tay!

"Nhưng... đây chỉ là chữa ngọn, Mao tiên sinh, phải tách khí đất khỏi người Hiển Thần chứ? Không thể mãi dựa vào ngoại vật. Ngài chắc có cách, đúng không? Dù vừa rồi chưa thành công, nhưng có thể chuẩn bị kỹ hơn!"

"Ngài nói giúp Hiển Thần, Hiển Thần sẽ giúp ngài, chính là chỉ việc này phải không?" Hoàn Oánh nói liền một mạch, ánh mắt đầy hy vọng.

Loading...