Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuất Dương Thần - Chương 324: Dương Quản Sự Trung Thành

Cập nhật lúc: 2025-06-21 03:13:48
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thậm chí còn có thể áp chế cả mảnh hồn đó...

Đặc biệt là việc lão ta vừa cắn đứt cánh tay Ngụy Hữu Minh mà hắn không thể phục hồi...

Lão Cung tuyệt đối không phải quỷ nghèo tầm thường.

Chỉ là, hài cốt lão đã mất, những mảnh hồn khác cũng không rõ tung tích, tôi không thể tìm hiểu rõ mọi thứ.

Bữa cơm kết thúc, chú Đường dọn dẹp.

Hoa Kỳ hỏi tôi khi nào về làng cứu chị gái?

Tôi bảo cô đừng nóng vội, phải tìm đủ người mới hành động, không thể liều mạng.

Bỗng Hoa Kỳ chớp mắt, nói: "Hay gọi người nhà em? Hoặc... lợi dụng họ Chu?"

Tôi lập tức lắc đầu, bảo không cần thiết.

Nhà họ Hoa muốn gả cô cho họ Chu để đổi lấy sự che chở.

Nếu gọi họ tới, chẳng khác nào đưa tay không vào miệng cọp.

Nghĩ vậy nhưng tôi không nói thẳng.

Ai ngờ Hoa Kỳ lắc đầu lia lịa: "Không phải vậy đâu anh rể, bố mẹ đâu thể bỏ mặc chị? Ông nội cũng thế?"

"Dù có gả hay không, anh đã là anh rể của em rồi, họ làm gì được nữa?"

"Cứ thông báo cho họ Chu, nếu họ muốn giúp là chuyện của họ."

"Cứu được chị rồi, chị cũng chẳng thèm nhìn họ, anh dẫn hai chị em em đi là xong."

"Ừ... đúng đúng!" Lão Cung thò cổ ra đồng tình.

Tôi im lặng giây lát.

Vốn định nói việc rời đi không dễ, nhưng nghĩ lại, họ có ngăn được tôi không?

Liếc nhìn cổ tay trái bị vải che kín, tôi nói: "Để anh suy nghĩ."

Hoa Kỳ cười tủm tỉm: "Không gọi nhà em, em cũng có thể gọi vài người họ Chu, họ sẽ tự nguyện đến giúp, em không từ chối nhưng cũng không chịu trách nhiệm."

"Úi... xấu!" Lão Cung l.i.ế.m mép, nuốt nước miếng ực một cái.

"Hừ, ai xấu thì biết." Hoa Kỳ liếc lão Cung.

Lão ta lại làm điệu bộ khiến tôi không muốn nhìn.

Tôi không trả lời ngay, bảo Hoa Kỳ đi nghỉ, để tôi suy nghĩ đêm nay.

Hoa Kỳ không ép nữa, huýt sáo lên lầu.

Tôi theo sau vào phòng mình.

Căn phòng tối om.

Bật đèn lên, ánh sáng xanh lè tỏa ra.

Ngoài ban công, một bóng người lặng lẽ đứng đó.

Khuôn mặt nhợt nhạt, thon dài, đôi mắt hẹp.

Da mặt khô ráp, bong tróc.

Hai tay buông thõng, chân hơi kiễng.

Hắn nhìn tôi, mắt phát quang xanh lè.

Tôi hít sâu, mí mắt giật giật.

Hai nhịp thở sau, tôi bình tĩnh lại.

"Đến hơi muộn, nhưng trong muộn lại có nhanh."

"Tôi là La Hiển Thần." Giọng tôi bình thản.

"Người" đó chính là Báo Ứng Quỷ, tôi cảm nhận rõ ràng hơi lạnh từ cổ tay.

Bỗng thân hình hắn phân tán.

Rồi biến mất...

"Xì..."

Tôi rùng mình vì lạnh.

Vén tay áo lên, vòng huyết đằng từ màu đen đỏ chuyển thành xanh thẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuat-duong-than/chuong-324-duong-quan-su-trung-thanh.html.]

Trên bề mặt thô ráp như vỏ cây xuất hiện những đường vân xoắn ốc, giống như người bị vặn xoắn.

"Phù..." Tôi thở mạnh.

Báo Ứng Quỷ không nói gì với tôi.

Nhưng vòng huyết đằng áp chế được hắn, nên hắn mới đến gặp tôi một cách ôn hòa.

Với tôi, hắn đến là đủ.

Không cần phải hoàn toàn khống chế hắn.

Hắn ở bên tôi chính là một lá bài!

Chỉ một sợi quỷ khí của hắn đã giúp tôi nắm được tay Ngụy Hữu Minh!

Khi nói hắn đến chậm, là vì sau khi thoát khỏi Hàn Trá Tử, hắn còn thả Ngụy Hữu Minh ra.

Phiêu Vũ Miên Miên

Còn nhanh là vì hắn vừa thoát khỏi trói buộc đã tìm tôi ngay.

Gạt suy nghĩ sang một bên, tôi đi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.

Hai bên giường đều có quần áo sạch sẽ gấp gọn.

Rõ ràng chú Đường đã chuẩn bị cho tôi.

Tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

Có lẽ vì Tôn Trác đã vào tay Ngụy Hữu Minh, dù khiến tôi đau đầu nhưng mối nguy trong bóng tối đã biến mất, tôi ngủ rất ngon.

Đến trưa mới tỉnh dậy.

Điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ từ Dương quản sự.

Lòng tôi chùng xuống.

Thay quần áo xong, mang theo đồ đạc, tôi gọi lại.

Điện thoại thông, giọng Dương quản sự vang lên, nghe rất gần như thể đang ở quanh đây.

"Cháu Hiển Thần, tối qua gọi không thấy nghe. Hoàng Tư phát hiện chuyện lạ, giám quản đạo trường xảy ra đại sự! Hàn Tử g.i.ế.c lãnh tụ Quỷ Khám! Đạo trường tổn thất nặng, hình như... Tôn Trác cũng mất tích."

"Lãnh tụ sai người đi hỏi thăm nhưng Hàn Tử không tiếp..."

"Cháu từng đưa Hàn Truy đạo trưởng về, chuyện gì đã xảy ra? Xuống nói chuyện nhé? Tôi đang đợi dưới nhà." Dương quản sự nói rất nhanh, câu cuối khiến mặt tôi tối sầm.

Nơi này vốn do Hoàng Tư sắp xếp cho chú Đường và Hoa Kỳ, họ chỉ cần để ý là biết tôi ở đây.

Cảm xúc về lãnh tụ rất phức tạp.

Hắn thật lòng giúp tôi, ngoài việc g.i.ế.c Trương Tử vì Hoa Kỳ bại lộ, phần lớn đều tốt.

Thở dài, tôi gật đầu rồi cúp máy xuống lầu.

Phòng khách tầng một.

Dương quản sự đang đi lại bồn chồn.

Chú Đường chống gậy đứng cạnh.

Hoa Kỳ vẫn chưa dậy.

Không thấy lãnh tụ đâu.

"Lãnh tụ đâu rồi, Dương quản sự?" Tôi hỏi.

"Lãnh tụ về Hoàng Tư trấn giữ rồi. Tối hôm đó các ngươi đi rồi, hắn không gặp người Quỷ Khám, có lẽ bọn họ đã rút. Giờ Quỷ Khám đại loạn, giám quản đạo trường cũng tổn thất, Hoàng Tư không thể bị liên lụy." Dương quản sự nghiêm túc đáp.

Trên mặt hắn không có gì khả nghi.

"Cháu Hiển Thần?" Dương quản sự hơi nghi hoặc gọi thêm lần nữa.

Tôi vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Dương quản sự bắt đầu bồn chồn.

"Có chuyện gì sao?" Hắn sờ mặt, kéo da...

"Không có gì."

Tôi lắc đầu, giọng khàn đặc.

Rồi thêm một câu: "Dương quản sự trung thành với Hoàng Tư, cũng trung thành với Ngô lãnh tụ chứ?"

"Đương nhiên." Dương quản sự nghiêm nghị.

Nhưng nét mặt hắn lại biến sắc: "Cháu Hiển Thần, chúng ta không phải đang bàn chuyện đạo trường sao? Sao... lại nói đến lòng trung thành của tôi? Tôi không hiểu lắm?"

Loading...