"Mẫu là vì con. Con xem cái bụng của con còn giấu mấy ngày nữa? Nếu nàng nữ nhân Vệ gia, chẳng con thể nàng gả Đông cung ? Hơn nữa gia sản do tổ phụ con để , thể để nàng chiếm hết, con cũng nên một phần chứ!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Dao im lặng, thể thấy những lời thực sự chạm đến lòng nàng.
Tống thị vỗ bàn: "Nếu cái giống tạp chủng từ , Vệ gia cũng thể dung túng nàng nữa. Thật trùng hợp, ngay cả Vệ Lăng cũng về phía nam, mặt ở kinh thành. Ta xem lúc đó ai thể bảo vệ nàng !"
Phải đợi bà phái thăm dò thực hư trở về, một khi xác nhận, bà lập tức tố cáo chuyện với Vệ Chiêu.
Vệ Trăn trở về phòng, sai hầu nhanh chóng thu dọn hành lý, nhưng thấy Điền a mẫu một bên thất thần.
Nàng bảo a mẫu về nghỉ ngơi , nhưng ngờ đến ngày hôm , Điền a mẫu vẫn mặt mày ủ dột, yên.
"A mẫu ? Từ khi rời cung về , xảy chuyện gì ?"
Vệ Trăn nắm tay Điền a mẫu, xuống bên giường.
Mắt Điền a mẫu hoảng loạn, một lúc rút tay , quỳ sụp xuống mặt Vệ Trăn, ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa hai mắt: "Tiểu thư, nô tỳ đáng c.h.ế.t, thực bấy lâu nay vẫn luôn giấu tiểu thư một chuyện."
Vệ Trăn hiểu, đỡ Điền a mẫu dậy: "A mẫu, gì thì dậy chuyện đàng hoàng."
Điền a mẫu liên tục lắc đầu, quỳ xuống đất: "Bí mật đè nặng trong lòng lão nô mười bảy năm, từng một ngày yên , vốn tưởng rằng bao nhiêu năm trôi qua chắc ai nhắc chuyện nữa, nhưng hôm nay thấy Tống phu nhân dẫn nhà, nô tỳ liền sắp chuyện ."
Vệ Trăn từng thấy Điền a mẫu như , cúi đầu hỏi: "A mẫu, rốt cuộc là xảy chuyện gì?"
"Tiểu thư, thực nữ nhi của phu nhân!"
Lời khác gì một tiếng sét ngang tai Vệ Trăn, nàng ngẩn một khắc, lắc đầu : "A mẫu gì hồ đồ , thể …"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuan-son-tu-mong/chuong-65.html.]
Giọng Điền a mẫu nghẹn ngào, hình gầy gò phủ phục mặt đất mặt: "Tiểu thư lão nô hết . Năm xưa phu nhân hạ sinh một bé gái, đứa bé đó bẩm sinh yếu ớt, mang bệnh tật, khỏi bụng lâu qua đời. Lão nô sợ phu nhân trách tội, phu nhân vốn yếu ớt, căn bản chịu nổi cú sốc như , liền c.ắ.n răng đưa quyết định, dùng một đứa bé nhặt từ bên ngoài để thế."
Lời quá khó tin, Vệ Trăn thể tin ?
Nàng tháo một miếng ngọc bội từ thắt lưng , đưa đến mặt Điền a mẫu: "A mẫu đây là ngọc bội a nương để cho con ?"
Miếng ngọc bội đó khắc hình đằng xà, ánh mặt trời hiện lên màu ngọc trong suốt, tinh khiết, từng chi tiết nhỏ đều rõ ràng, là bảo vật mà ngoài bao nhiêu tiền cũng mua .
Điền a mẫu run môi: "Cái … chắc là bỏ rơi tiểu thư năm đó đặt trong tã lót."
Vệ Trăn tin, nhẹ giọng : "A mẫu, xem kỹ . Nếu là nhặt từ bên ngoài về, vật quý giá như ?"
"Thân sinh phụ mẫu của tiểu thư chắc hẳn mong tiểu thư gặp một gia đình , nên đặt miếng ngọc bội đó trong tã lót, mong rằng nhặt tiểu thư, thể vì miếng ngọc bội đó mà đối xử với tiểu thư."
" lúc đó nô tỳ chính vì miếng ngọc bội đó giá trị nhỏ, mới suy đoán tiểu thư chắc hẳn cũng xuất , nhưng vì bỏ rơi nơi hoang dã, nên mới bế tiểu thư về."
Ngón tay Vệ Trăn cầm miếng ngọc bội run rẩy, nàng rõ Điền a mẫu lý do gì để lừa , dù luôn bình tĩnh, giờ phút cũng khỏi đỏ hoe mắt: "A mẫu…"
Điền a mẫu phủ phục đầu gối Vệ Trăn, nước mắt ướt vạt váy nàng.
"Tất cả là của lão nô. Lão nô nên nhất thời ma xui quỷ ám, nhưng lúc đó Vệ phu nhân nếu tỉnh mà thấy con , thì thực sự sống nổi…"
Vệ Trăn bà nhắc đến Vệ phu nhân, nước mắt trong veo chảy dài, khỏi nắm chặt miếng ngọc bội, lẩm bẩm gọi: "A nương."
Bà ngẩng đầu lên, còn nữa, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Vệ Trăn dậy đến cửa, từ lúc nào bên ngoài sân xuất hiện hơn mười thị vệ, từ bên ngoài chặn , cãi vã với hộ vệ của Vệ Trăn, hai bên nhanh chóng động thủ.