Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-04-15 11:46:35
Lượt xem: 1,148

Giờ đã là cuối thu, gió núi khốc liệt, nhưng hoa quế vẫn còn trên đầu cành, hương thơm nồng đậm vương vấn trên đầu mũi, vô cớ khiến ta càng thêm phiền lòng.

 

Càng đi lên đỉnh núi, gió càng rét lạnh, lạnh đến nỗi khiến nước mắt ta cứ rơi mãi, lại đi thêm vài bước, chỉ nhìn thấy ánh trăng như lụa phía trước, có một vệt sáng lưu lại trên đỉnh núi, là chỗ đình nhỏ lục giác, có ánh đèn mơ hồ bên trong, ta ôm chặt xiêm y mỏng manh, rùng mình một cái đi về phía đỉnh núi.

 

Tới cửa, lại thấy một bóng người đang đọc sách sau bàn đá, sườn mặt ẩn sau khối ngọc lục bảo xanh biếc, tỏa ra ánh sáng trong suốt và mịn màng như ngọc, trong tay áo lộ ra một đoạn cổ tay, không khác mấy so với vải vóc trắng tuyết, tư thế thoải mái như mây trôi.

 

Sau khi thấy rõ là ai, ta không nói một lời, xoay người rời đi.

 

"Đứng lại."

 

Bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhưng lại khiến ta lạnh tận xương tủy.

 

Lời còn chưa dứt, bên ngoài hai bên trái phải và phía trước đình có kiếm sĩ đi ra, khôi giáp nghiêm chỉnh, binh đao lạnh lẽo, ép ta không thể không lui về phía sau một bước.

 

Này vừa lùi, là lại lần nữa lùi vào trong đình.

 

"Thứ trên tay ngươi, là cái gì?"

 

Giây tiếp theo, bên cạnh có một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi tới, rút quyển lụa trong tay ta, bàn tay này giống như mỹ nhân điêu khắc lạnh như băng vậy, không mất đi sự xinh đẹp và thon dài.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Hừ! Tên nhãi ranh này!"

 

Một tiếng giận dữ, đã biểu lộ rõ thái độ của chủ nhân, Vương Dư hình như tức không hề nhẹ, thậm chí còn đi qua đi lại trong đình nghỉ mát:

 

"Ta đã sai người khóa trái cửa nhốt nó trong phòng, chỉ là một nữ tử mà thôi, nó lại dám cả gan làm loạn như vậy!"

 

Ta không dám lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu.

 

Mặc dù ta cúi đầu xuống rất thấp, hắn vẫn nhìn thấy vệt nước mắt loang lổ trên mặt ta, giọng điệu chuyển sang giễu cợt:

 

"Chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, cũng muốn gả vào Thôi gia?"

 

"Hừ, ngươi cũng xứng?"

 

Ta nhịn không được phản bác, giọng nói vo ve như muỗi kêu: "Ta là thứ nữ, tìm một thứ tử, chỗ nào không xứng chứ?"

 

"Cẩm Bình cập kê đã lâu, chẳng qua chỉ muốn trù tính cho mình một cọc hôn sự mà thôi, lại có gì sai sao?"

 

Vương Dư nghe vậy, lạnh lùng cười giễu: "Nếu đã như vậy, hà cớ gì phải tìm đến thứ tử toàn thành?"

 

Ý tứ là phê bình ta trêu ghẹo toàn thành.

 

Ta nhẫn nại giải thích: "Lang quân, ta không dám trèo cao, chỉ là buộc phải tự chọn vị hôn phu mà thôi."

 

"Nếu không tự trù tính hôn sự cho bản thân, mẹ cả chắc chắn sẽ ném ta cho lão già của thế gia nào đó, còn là làm thiếp, lại giống như sáu vị a tỷ trước đó của ta vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-5.html.]

 

Vương Dư nghe vậy, vẻ mặt không phân rõ vui buồn: "Chỉ cần không phải là lang quân Vương gia và Thôi gia, tùy ngươi tự chọn."

 

Nghe vậy, ta có hơi lưỡng lự.

 

Thôi tiểu lang, hiện giờ đã trở thành hi vọng duy nhất của ta.

 

Hắn tướng mạo không tầm thường, tính tình đơn thuần chân thành, nhân phẩm tốt nhất trong số những người ta lựa chọn, lại do mẹ cả nuôi nấng, sau này tiền đồ nhất định sẽ sáng lạn, nếu ta thật sự có thể gả cho hắn làm vợ, vậy đó thực sự là cực kỳ may mắn.

 

Thái độ không tình nguyện của ta rơi vào trong mắt Vương Dư, khiến hắn càng thêm không vui: "Ta nghe nói phụ thân ngươi, mấy hôm trước vừa thăng lên huyện lệnh huyện Vân Thủy?"

 

".............Đúng vậy."

 

Đối phương cao cao tại thượng, da trắng môi đỏ, rực rỡ đẹp đẽ, lại nhìn về phía ta gợi lên nụ cười nhạt, có thể nói là một nụ cười nhu hòa, giống như đang từ bi nhìn con kiến dưới đất vậy, có loại xa cách và cao cao tại thượng mờ mịt.

 

Nụ cười đó, đã nói rõ thái độ của hắn.

 

Giờ phút này, tuy rằng ta cắn chặt răng không cúi đầu, nhưng trong lòng rất rõ ràng, đây là thể diện cuối cùng hắn lưu lại cho ta.

 

Đang giằng co, lại nghe bên ngoài có vài tiếng kinh hô, lúc sau có một gã kiếm khách tới báo: "Lang chủ, vài trăm thước phía trước có khói báo động bốc lên, hướng đến ba phía đỉnh núi phía đông, bắc và tây."

 

Vương Dư tiến lên vài bước, hình như có đắn đo, lại quay lại bàn đá ngồi xuống: "Ba người các ngươi, chia làm ba hướng đi về phía trước kiểm tra."

 

"Dạ."

 

Đợi ba người kia lĩnh mệnh rời đi, ta vẫn đứng uống gió trong đình nghỉ mát.

 

Thấy ý tứ của Vương Dư, ta không tỏ thái độ, hắn hôm nay không định thả ta đi.

 

Nhìn xuống dưới núi, quả thật có ba luồng khói đặc bốc lên, nếu đêm nay không phải trời trong trăng sáng, khói đen cũng sẽ không rõ ràng như thế, thậm chí rõ ràng có chút cố ý.

 

"Kỳ lạ thật."

 

Thấy ta lẩm bẩm một mình, Vương Dư không nói một lời, rõ ràng không để ta vào trong mắt, ta lại không biết vì sao, trong lòng có loại hoang mang càng lúc càng nghiêm trọng: "Vì sao lại là ba luồng khói báo động?"

 

Con ngươi hắn khẽ nghiêm túc, cuối cùng nhìn thẳng vào ta: "Ngươi nói cái gì?"

 

"Vương lang quân chỉ dẫn theo ba giáp sĩ, dưới núi cũng có ba luồng khói báo động, việc này không phải có chút trùng hợp hay sao?"

 

Trừ phi là.......

 

Điệu hổ ly sơn!

 

Ý niệm trong đầu ta vừa hiện lên, chỉ thấy Vương Dư lắc mình lui lại, một mũi tên phá không mà đến, cắm sâu vào giữa bàn đá!

 

Loading...