Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-04-20 00:34:51
Lượt xem: 541

Thôi Trạm rất nhanh liền cách xa đến không còn nhìn thấy nữa rồi, mà phía sau lại có một đám giáp sĩ dần dần đuổi kịp đến, tiếng bánh xe lọc cọc.

 

Ta biết, Vương Dư vẫn ở đây.

 

Lại đi qua một đoạn đường dài, ta thực sự không đi nổi nữa rồi, bước chân cũng dần chậm lại, xe ngựa kia cũng dần dần đi song song với ta, mành xe nhấc lên, lộ ra một gương mặt như bạch ngọc, lạnh như sương tuyết.

 

"Nam Cẩm Bình, nàng muốn đi đâu?"

 

Ta không trả lời, vẫn đi dường của ta, đối phương ẩn ẩn tức giận, nhịp thở bất ổn:

 

"Nàng có biết nàng ra ngoài một ngày, ta sai phủ binh đi tìm bao lâu rồi không? Nàng vì Thôi Trạm, đối xử với ta như vậy sao?"

 

Ta nghe vậy, thản nhiên trả lời: "Nếu ta làm trò trước mặt hắn, lên xe ngựa của chàng, hắn sẽ nhìn ta như thế nào?"

 

Vương Dư không cho là đúng: "Đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."

 

"Bây giờ đã cách xa hắn rồi, nếu nàng lại không lên, ta sẽ xuống xe đi bộ cùng nàng, đến lúc đó e là người toàn thành này đều có thể nhìn thấy, Nam Cẩm Bình, nàng nhất định muốn như thế sao?"

 

Nghe hắn nói thản nhiên, lại không thể xem nhẹ, ta nhẫn nhịn, cuối cùng cũng leo lên xe.

 

Vương Dư ngồi bên trong, vẻ mặt không phân biệt rõ mừng giận, thấy ta lặng lẽ ngồi ở ngoài cửa xe, nói chuyện cũng dễ nghe hơn rất nhiều:

 

"Sao hôm nay lại ra ngoài một mình?"

 

"Chẳng qua là đi dạo thôi."

 

"Sau này không được như thế, nhất định phải dẫn Vương Đinh theo."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-40.html.]

Ta không nhận lời hắn, mà đưa mắt nhìn về nơi xa: "Nếu không thì, qua mấy hôm nữa ta phải đi thôi."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Hắn bỗng nhiên bật cười: "Nàng muốn đi đâu?"

 

Ta mờ mịt nói: "Ta cũng không biết, kim châu trước đó lang quân cho ta vẫn còn, có thể là mua chút ruộng, làm chút buôn bán................"

 

"Nàng ngồi xa vậy, ta không nghe rõ."

 

Ta nghe vậy, chỉ đành đến ngồi bên cạnh hắn: "Hoặc là nể tình ta cứu chàng hai lần, chàng lại cho ta chút kim châu................"

 

Lời còn chưa dứt, liền bị Vương Dư nâng mặt lên, hôn đến không thể thở nổi.

 

"Kim châu! Kim châu! Ta cho nàng lại nói kim châu!"

 

Ta bị râu bên môi hắn đ.â.m đến kêu to, vội vàng xin tha: "Ta sai rồi, ta sai rồi! Sau này sẽ không nói nữa!"

 

Vương Dư lúc này mới buông tay, ngồi sang một bên thở gấp không ngừng, hiển nhiên là bị ta chọc tức đến quá lắm rồi, nhưng thấy ta sợ đến dán lên vách xe, bộ dáng đáng thương, chỉ có thể mạnh mẽ đè cơn giận xuống.

 

Yên lặng một lúc, hắn nói với ta: "Không sai, nàng đã cứu ta hai lần."

 

"Trừ kim châu ra, nàng còn từng nói, hoặc có thể sắp đặt cho nàng một vị hôn phu, muốn trẻ tuổi mỹ mạo, đọc nhiều thi thư, còn muốn mẹ cả độ lượng, gia phong trong sạch, phải không?"

 

Ta thành thực gật đầu: "Phải."

 

Chỉ là bây giờ ta sớm đã không muốn như vậy nữa rồi, dù sao loạn thế như vậy, có thể sống đến c.h.ế.t già đã là yêu cầu xa xỉ, càng huống chi gả cho một người tốt, được hưởng thiên luân?

 

Vương Dư cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trong trẻo trước đó.

 

"Yên tâm, ta nhất định sẽ để nàng toại nguyện."

Loading...