Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-04-20 00:31:35
Lượt xem: 856
Ta thấy hắn không ngừng gạt lệ, trong lòng khẽ trầm xuống: "Chàng thế nào rồi?"
Vương Đinh lại sụt sịt mấy tiếng, vội vàng giải thích: "Hôm qua lang chủ đã tỉnh lại rồi, sau đó liền lệnh cho chúng ta men theohạ du tìm kiếm nữ lang."
Ta lúc này mới buông trái tim xuống, không nhịn được thở dài: "Vậy ngươi khóc cái gì? Dọa chết ta rồi."
"Bởi vì câu đầu tiên lang chủ nói khi tỉnh lại, cũng là hỏi CẩmBình...................."
Ta nghe vậy, muốn cười, lại có chút muốn khóc.
Vương Đinh giải cứu ta xong, liền vung đao, đi về phía thiếuniên đang trốn sau bức tường thấp kia.
Ta vội vã ngăn lại: "Chớ giết hắn!"
Thấy đối phương khó hiểu, ta lại nói: "Chẳng qua vẫn là mộtđứa nhỏ mà thôi, bỏ đi."
Vương Đinh gật gật đầu: "Nữ lang tấm lòng lương thiện, chẳngtrách được trời cao phù hộ."
Ta không tin có trời cao gì đó, nhưng cũng không thể phủ nhận đoạn đường này lại vô cùng may mắn.
Sau đó, Vương Đinh chỉ huy các tướng sĩ nhẹ nhàng nâng ta lên chiến xa, trong tiếng bánh xe lẫn lộn, ta rất nhanh lâm vào hôn mê.
Có lẽ là cái chân đau bị viêm, không lâu sau ta liền sốt cao, cả người lâm vào hỗn độn, chỉ cảm thấy mình được người nâng xuống xe, lại đưa tới một căn phòng lớn.
Nơi này mùi hương thơm tho, chăn mền tơ lụa, cách một khoảng thời gian, lại có người dùng khăn lạnh lau lên da thịt trần trụicủa ta, vừa lau, vừa không ngừng gọi tên ta.
Ta cố gắng muốn trả lời, khẽ mấp máy môi, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Mỗi lần đến lúc này, người kia sẽ đỡ ta dậy, đem một ly nướctới bên môi ta.
"Đứa nhỏ ngoan, uống chút đi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Giọng nói trong trẻo êm tai, khiến người ta cả người thư thái.
Không biết đã qua bao lâu, ta cuối cùng cũng vùng vẫy thoát khỏi sương mù dày đặc đi ra, động đậy hai mí mắt nặng nề, trước mặt chính là mành trướng màu xanh thêu đầy hoa văn cỏ xoăn, cẩm chướng ngọc câu, cực kỳ phú quý.
Ta vội vàng xốc chăn lên, liền muốn xuống đất, nhưng mê man nhiều ngày khiến hai chân mềm nhũn, lập tức té ngã, đau đớnnằm trên sàn nhà liên tục gọi to.
Cửa mở ra, là hai ngự nữ, thấy thế vội vàng tiến lên nâng ta dậy, ta gắt gao túm chặt một người trong đó:
"Vương Dư đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-38.html.]
Ngự nữ kia lau mồ hôi trên trán cho ta, cẩn thận nhìn sắc mặtta: "Lang chủ đang nói chuyện ở chỗ công chúa."
"Thật sao?"
Ta nghe vậy, đột nhiên nghĩ tới đây không phải Nghiệp Bắc, tâm tình xúc động dần dần bình ổn lại, một nỗi mất mát khôngnói lên lời đột nhiên tập kích trái tim ta.
Một ngự nữ khác thấy vẻ mặt ta buồn bã, nhẹ nhàng khuyên giải: "Mấy ngày nay lang quân luôn ở bên chăm sóc cho nữ lang, rất ít mượn tay người khác."
"Hay là chúng ta đợi ở ngoài cửa, nếu ngài ấy đi ra, thấy người tỉnh lại, nhất định sẽ vô cùng vui mừng."
Thấy ta gật đầu, hai ngự nữ liền đỡ ta, chậm rãi đi ra khỏi phòng, đi qua hai ngưỡng cửa thùy hoa, tới một nơi có cửa phòng càng cao rộng.
Cách bức rèm, chỉ nghe thấy một giọng nữ thở dài: "Mỹ mạo như thế, lại còn nhanh trí, chẳng trách con yêu nàng như vậy."
"Chỉ là Vương gia ta là loại dòng dõi bậc nào, con rước nàng vào cửa, không mai không mối, chung quy là khó tránh khỏi miệng đời."
Sau đó là giọng nam trẻ tuổi, ẩn ẩn cuồng ngạo: "Mẫu thân, Vương Dư ta làm việc, cần người khác xen vào sao?"
"Hiện giờ Hồ Yết tàn sát bừa bãi, biên giới phía Bắc liên tụcthất thủ, trăm năm công khanh có thể bị hủy diệt trong chốc lát. Con cần, là một nữ tử thông minh dũng cảm, lại có thể cùng con cùng tiến cùng lùi, mà không phải một nữ tử yếu đuối."
Trưởng công chúa luôn miệng nói: "Con dự định như nào? Cha mẹ nàng đã chết, dòng dõi lại thấp, lẽ nào con thật sự muốn cưới nàng về sao?"
Dừng một lát, Vương Dư thản nhiên nói: "Giang sơn và mỹ nhân, hai thứ không thể cùng có?"
"Nếu con đều muốn thì sao?"
Nói xong, không đợi Trưởng công chúa trả lời, bức mành che bị xốc lên, vẻ mặt Vương Dư âm trầm, đi nhanh ra ngoài.
Ta vừa muốn lên tiếng, lại thấy bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn ta.
Giờ khắc này, hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Sau khi thấy ta rụt rè đứng đó, Vương Dư vẻ mặt bất động, chỉ đứng ở cửa vẫy tay với ta.
"Nàng qua đây."
Ta bị đôi mắt đen sẫm kia nhìn chằm chằm, đứng nguyên tại chỗ, nhỏ giọng lắc đầu: "Vương Dư, chân ta đau."
Chỉ nghe tiếng guốc gỗ càng lúc càng gần, một bàn tay trắng duỗi về phía ta.
Ta ngước mắt, trước mặt chính là khuôn mặt ta ngày đêm nhớ mong, lại nhìn thương tiếc và trìu mến vô vàn trong đôi mắt kia, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác tủi thân vô hạn nảy lên.