Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-04-18 10:48:22
Lượt xem: 377

Bởi vì mẹ cả, ta từng sợ hãi nam nhân như hổ.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Nhưng mà, Vương Dư không giống nam nhân bình thường cỡ nào chứ.

 

Thái dương hắn sạch sẽ, hơi thở mát lạnh, khuôn mặt như điêu như mài, khiến ta tưởng rằng chuyện này vốn vẩn đục, biến thành một hồi ảo mộng kiều diễm mà say mê.

 

Bởi vì yêu thích hắn, khiến ta đau khổ dài lâu nhận được an ủi.

 

Trong trướng, tóc đen mượt của hắn trải đầy gối, vẻ mặt hắn khiến người khác say mê, mà yếm của ta bị khoát lên khuỷu tay, sau lưng được hắn yêu thương sờ vuốt, ta dán lên tai hắn thì thầm:

 

"Vương Dư, chàng không thể chết."

 

"Nếu chàng chết, Vương gia sẽ loạn đầu tiên, hoàng tộc Tư Mã trốn ở Lạc Thành, còn đang đợi chàng chủ trì chiến sự đó."

 

Hắn trầm ngâm một lúc, mới nhẹ giọng nói: "Hàn môn có Mộ Dung Thùy, cũng có thể dùng được."

 

"Mộ Dung Thùy cũng đang đợi chàng, dùng chàng đổi quân quyền."

 

Vương Dư khẽ cười hai tiếng, giống như ta đang kể chuyện cười gì đó: "Nàng cẩn thận ngẫm lại, hắn cứu ta tất nhiên cần thiết, nhưng chưa hẳn đã muốn ta sống."

 

Này, lời này là ý gì?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-32.html.]

Ta có chút bướng bỉnh: "Nhưng hắn nói nhất định phải cứu chàng, không phải hôm nay, thì chính là ngày mai."

 

"À? Vậy hắn nói như nào?"

 

"Hắn nói trước dùng một đội binh dẫn Đại Thiền Vu đi, lại chia hai đội, tập trung tấn công hai cổng Đông Tây của Nghiệp Bắc, chúng ta chỉ cần trốn về phía cổng Nam...................."

 

Ai ngờ, Vương Dư nghe vậy bật cười, thậm chí cười đến chút suýt ngã lăn xuống giường, mãi đến khi thấy vẻ mặt bất ngờ của ta, mới thu liễm lại.

 

"Bỏ đi, không bằng hôm nay chúng ta đi nhìn xem, cái "cổng Nam" mà hắn nói, là như nào nhé?"

 

Nghe vậy, ta cảm thấy hoài nghi, nhưng cũng không có cách nào có thể nghĩ, đành phải đứng dậy hầu hạ hắn thay quần áo.

 

Mượn cớ tiêu thực sau khi ăn cơm, ta và Vương Dư ngồi trên xe ngựa của người Hồ, trước sau trái phải, chừng hơn mười Hà giáp kỵ binh quây xung quanh, cuồn cuộn chạy đến thành Nam.

 

Nhưng mà vòng vo quanh chân tường hồi lâu, cũng không tìm thấy "Cổng Nam" trong miệng Mộ Dung Thùy.

 

Ta vội vàng mượn cớ đi tiểu, một mình chuồn tới chỗ dân cư dưới góc tường, chỗ này ăn mày khắp nơi, ta tìm tới một ông già, đối phương lại tai điếc mắt mờ nghe không hiểu câu hỏi của ta, lại tìm tới một đứa trẻ, đứa trẻ kia lại mờ mịt nhìn ta.

 

"Nghiệp Bắc không có cổng Nam, chỉ có hai cổng Đông Tây."

 

Liên tiếp hỏi mấy người, đều là cùng một đáp án.

 

Tim ta dần dần bị băng tuyết bao phủ, nặng nề rơi xuống đáy vực.

Loading...