Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-04-18 10:47:29
Lượt xem: 647
Khăn này nhìn vô cùng quen mắt, bốn góc hơi vểnh lên, còn có chút phai màu.
Ta cầm lấy khăn trong tay, tứ chi nháy mắt cứng đờ, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Vương Dư chất vấn:
"Không phải ngươi nói đã ném khăn đi rồi sao?"
Đối phương không trả lời, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
"Dám hỏi lang quân, vì sao không ném khăn của ta đi, còn luôn mang theo bên người đặt ở trong ngực?"
"Ngươi nói xem?"
"Cẩm Bình không biết."
"Thật sự không biết sao?"
Ta vốn cho rằng, người này đối với ta chỉ có lòng đùa bỡn, nhưng không ngờ tới hắn luôn mang theo khăn của ta bên người, từ Giang Nam đến Ngiệp Bắc, gần c.h.ế.t cũng không vứt bỏ.
Lúc này thiên ngôn vạn ngữ, không thể nói ra, chỉ có thể chăm chú nhìn hắn, hai vai run rẩy, nước mắt chảy ròng.
"Khóc cái gì?"
Vương Dư than thở một tiếng, vươn tay lau nước mắt cho ta: "Mắt nhỏ lấp lánh như con chuột, khóc lên giống như con chuột nước."
Ta không nhịn được phản bác: "Nếu chán ghét ta như thế, vì sao còn giữ khăn của ta?"
"Ta cũng không biết, chỉ là lúc nào cũng hận ngươi, ghét ngươi, lại không nhịn được nghĩ đến ngươi, nhớ ngươi, ngươi nói xem, đây là vì sao?"
"Hận, ghét, vì sao còn nghĩ, còn nhớ?"
"Chậc, ngươi nói cái gì, thì chính là cái đó đi."
Hiếm thấy Vương Dư cuồng ngạo lúc này lại có vẻ mặt bất đắc dĩ, ta không nhịn được muốn cười, nước mắt lại chua sót rơi vào khóe miệng.
Đối phương thấy ta không ngừng rơi lệ, nhẹ nhàng mở cánh tay ra, để ta nằm trên khuỷa tay hắn, trong miệng có chút u oán:
"Ngày xưa bảo ngươi làm thiếp của ta, ngươi không bằng lòng, bây giờ ta thân hãm vào tuyệt cảnh, ngươi lại chạy tới chịu c.h.ế.t cùng ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-31.html.]
"Nam Cẩm Bình, ngươi thật dối trá."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nghe vậy, ta nở nụ cười.
"Đúng vậy, ngươi cướp khăn của biểu đệ, xoay người liền giấu trong n.g.ự.c mình, ngươi không dối trá."
"Ngươi................"
Vương Dư hình như bị ta chọc tức, một phen đẩy ta ra, xoay người vào tường.
Lúc này, đúng lúc ngự nữ đưa cơm trưa tới, ta dọn đồ ăn xong gọi hắn tới ăn, nhưng chỉ thấy Vương Dư xoay người liếc một cái, mặt lộ vẻ không thèm.
"Ồ, đám tặc mắt xanh này, ngày càng qua loa rồi."
Ta thấy hắn không phải tù binh, ngược lại càng giống đại gia hơn.
Sau đó đành phải múc một bát canh thịt, để sát vào môi đỏ đang vểnh lên kia: "Lang quân tốt xấu gì cũng nên ăn một chút, bảo tồn thể lực."
"Không ăn, không có khẩu vị."
Vương Dư lườm ta một cái, bỗng nhiên phất phất tay áo, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng:
"Giang Nam có món ăn nổi tiếng, là lưỡi mỹ nhân, không biết nữ lang có từng nghe qua?"
Dứt lời, liền dùng một đôi mắt tối đen như mực nhìn ta, vẻ mặt tế nhị mà thâm thúy, khiến người ta đỏ mặt.
Một bát canh nóng, không biết từ lúc nào đã bị hắt tung trên đất.
Mà ta bỗng nhiên bị hắn kéo vào trong n.g.ự.c hôn xuống, giống như rơi vào một dòng suối sâu rộng mãnh liệt.
Vương Dư vẫn là dáng vẻ thong dong, uống gió ăn suối, có điều chỉ một lát sau, đôi mắt sâu thẳm kia, đã bị khuấy động đến đỏ lên, môi mỏng khẽ nhếch.
"Nếu nàng không muốn................."
Đối với việc này, ta cũng không có ưỡn ẹo, chỉ vươn một ngón tay đặt lên môi hắn: "Nguyện cùng lang quân, vui vẻ một hồi."
Nếu không thể cùng nhau lâu dài, vậy chỉ tại nơi này, chỉ tại giờ khắc này mà thôi.