Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:14:47
Lượt xem: 1,203
Từ khi bị cắt tai, Tiểu Mai tính tình vốn hoạt bát hay cười tính tình dần trở nên u ám, bình thường vì để che vết thương, luôn đầu xù tóc rối, đến sân cổng cũng không muốn ra.
Thấy nàng ngày càng gầy yếu, ta đành đến Biển Thước Đường lần nữa mời đại phu đến xem, nhưng lần này sau khi đại phu nhìn qua, đến tiền cũng không thu nữa rồi.
"Tiểu nương tử trong tai đã có bệnh nghiêm trọng, phương pháp tưới nước cũng vô dụng, có lẽ sẽ dần dần mất đi thính giác."
Ta vội vàng túm chặt đối phương, nhỏ tiếng cầu xin: "Đại phu, còn cách nào khác không?"
"Việc xấu xa trong đại trạch, giỏi nhất là hủy hoại con người."
Ông lão chắp tay thi lễ với ta: "Nếu muốn khỏi hẳn, nữ lang phải mời danh y khác."
Nói xong, không đợi ta giữ lại, liền vội vàng rời đi.
Không nghĩ ra cách nào, ta đành phải ngồi trong sân vườn mờ tối ngẩn người, mãi đến khi một bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên vai ta.
Tiểu Mai lấy một cây kim nhỏ, thay ta khều nhẹ bọt nước trong lòng bàn tay, vừa khều, vừa lặng lẽ rơi lệ.
"Khóc cái gì, lại không đau."
Ta xoa mặt nàng, lại an ủi nói: "Đại phu nói tai ngươi sắp khỏi rồi, chỉ cần uống thêm hai phương thuốc nữa............"
Nhưng mà, bất kể ta nói cái gì, nàng cũng chỉ im lặng lắc đầu.
Ngày hôm sau, ta mượn xe của Giang nương tử, dự định đi tìm Vương Dư nói cảm ơn xong, sẽ quay về dẫn Tiểu Mai đi.
Bên cạnh Trừ Châu có mấy thành lớn, ta quyết định đi Trần Quận trước, nhờ vả thân phận con dâu mới của Nam Cẩm Tú, hoặc có thể ở nhờ Viên gia mấy ngày, bớt lãng phí chút tiền bạc mà thôi.
Vì thế, ta mượn xe ngựa của Giang nương tử, một đường chạy tới biệt viện Vương phủ.
Hiện giờ ta ở chỗ Giang nương tử, không những một ngày có thể làm mấy trăm cái bánh đậu, thỉnh thoảng còn đánh xe cho nàng, vì báo đáp, nàng sẽ cho ta nhiều tiền đúc hơn chút, còn khen ta là nữ lang giỏi giang nhất thành Trừ Châu.
Vì vậy, lúc giáp sĩ của Vương Gia thấy ta nhảy từ trên càng xe xuống, vẻ mặt đều sửng sốt.
"Nữ lang vì sao lại tới?"
Ta có chút ngượng ngùng: "Ta, ta tới cảm ơn Vương tam lang, cảm ơn hắn cứu tỳ nữ của ta."
Giáp sĩ kia nghe vậy, liền đánh giá ta hai cái, thấy ta phong trần mệt mỏi, vẻ mặt hiểu rõ: "Nữ lang là gặp điều khó xử sao?"
Ta nghe hắn nói như vậy, nhịn không được hai má nóng rực, trong n.g.ự.c như có một chiếc trống đang đánh điên cuồng, giáp sĩ kia thấy ta cúi đầu không nói, liền từ trong n.g.ự.c móc ra một vật, đưa tới trước mặt ta.
"Trước khi lang chủ nhà ta rời đi đã dặn dò chúng ta, nếu lại gặp nữ lang, liền trả vật này lại, chắc chắc có thể giải quyết lúc khẩn cấp."
Ta nhận lấy túi gấm kia, chỉ nhìn kích thước bên ngoài, liền biết là kim châu hôm đó ta bị cướp ở Ba Quận, trong lòng nhất thời nổi lên một cỗ tư vị không rõ.
Vừa ngọt ngào vừa chua sót.
Vừa hối hận vừa mờ mịt.
Lập tức, nhịn không được trong miệng ấp úng: "Xin hỏi, Vương tam lang đi nơi nào? Ta muốn trực tiếp cảm ơn hắn."
Giáp sĩ kia nghe vậy, trên mặt hiện lên mấy phần xin lỗi: "Lang chủ nhà ta có nói, chẳng qua chỉ là một mạng trả một mạng, như vậy hai người không còn nợ nhau, cũng không cần thiết phải gặp mặt nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-22.html.]
Nghe vậy, ta sửng sốt rất lâu, cảm thấy trống trải.
"Nữ lang, mời về đi."
Nghe hắn biểu lộ ý đuổi khách, trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhịn không được lấy tay áo che mặt, trèo lên càng xe vội vàng rời đi.
Ai biết, giáp sĩ kia mắt thấy ta rời đi xong, liền hướng về xe ngựa đỉnh bạc mái xanh cách đó không xa phục lệnh.
"Lang chủ, người đã đi rồi."
"Ừ."
Rất lâu không thấy quý nhân đáp lại, giáp sĩ kia đang muốn rời đi, liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói trang nhã.
"Vương Đinh, việc này, ngươi có cái nhìn thế nào?"
Giáp sĩ tên Vương Đinh kia có chút đăm chiêu, rất lâu sau mới đắn đo trả lời: "Bầy tôi thường nghe ngàn vàng dễ có, thật tâm khó cầu."
"Nam gia nữ lang vì cầu tự do, coi nhẹ sống chết, vì một nô tỳ, có thể tiêu trăm vàng, đúng là tình can nghĩa đảm, nếu là nam tử, tất là nghĩa sĩ!"
"Ngươi là nói, Vương Dư ta còn thua kém một nô tỳ của nàng."
".................Tiểu nhân lắm miệng rồi."
_________
Sau khi rời khỏi biệt viện Vương gia, ta vội lên xe ngựa, vội vàng trở về tìm Tiểu Mai.
Mở túi gấm ra mới biết, kim châu không chỉ không thiếu một văn, Vương Dư còn để lại bên trong một quyển lụa, bên trên dùng bút mực viết xuống mấy tên Biển Thước của thành lớn, đủ để giải quyết vấn đề khẩn cấp của ta.
Mắt thấy bệnh của Tiểu Mai đã không thể kéo dài nữa, ta cũng chỉ có thể giấu sự cảm kích vào trong lòng, tính toán trước đưa Tiểu Mai đi chữa bệnh, sau đó lại tính toán hồi báo.
Nhưng trở về trạch viện, lại không tìm thấy bóng dáng của nàng ấy, hỏi hàng xóm hai bên, chỉ nói đi sâu về phía trong ngõ hẻm rồi.
Ta nghe vậy, nửa trái tim mới đặt tới trong bụng.
Lập xuân đã nhiều ngày, cây Xuân cuối ngõ vừa mọc mầm non, mềm nhất là sau khi được trần qua nước, nàng ấy định lén hái xuống một ít, sau đó hầm canh cho ta ăn.
Đợi nàng làm canh, ta sẽ đi chỗ Giang nương tử lấy mấy cái bánh đậu, ngày này liền coi như ứng phó qua rồi...........
Đang nghĩ nhập tâm, sau lưng bỗng nhiên có không ít người đi qua, ai ai cũng vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng tiến vào chỗ sâu.
"Mau nhìn, phía trước có người treo cổ rồi!"
"Thật sao?"
"Haizz, làm con ch.ó lúc thái bình, còn hơn làm người lúc loạn thế!"
Ta vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ chậm rãi đi sau đám người, sắp đến cuối hẻm rồi, lại nhìn thấy trên nhánh cây Xuân xa xa treo một bóng người màu vàng nhạt, gầy yếu nhỏ xinh, nhẹ nhàng lung lay theo gió.
Y phục vàng nhạt kia, là ta tiêu một trăm đúc tiền làm cho nàng lúc cập kê, ngay cả năm ngoái năm nay, cũng mới chỉ mặc qua hai lần mà thôi.
Ta cuối cùng cũng hiểu ra, vì để không dọa đến ta, Tiểu Mai cuối cùng vẫn lấy dũng khí, đi ra khỏi sân nhỏ kia rồi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chỉ là, nàng ấy sẽ không bao giờ có thể cùng ta về nhà nữa.