Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:09:44
Lượt xem: 291
Ngày hôm đó, xác nữ ta tìm thấy trong hồ kia không phải Tiểu Mai, hại ta lãng phí bao nhiêu nước mắt, nàng chắc chắn vẫn còn ở trong phủ Thái Thú, chỉ là với khả năng của ta, vĩnh viễn không có cách nhìn thấy mà thôi.
Vương Dư nghe vậy lắc đầu: "Nam Cẩm Bình, ngươi một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn, như vậy không thể được."
Hắn ngồi thẳng thân mình, vẻ mặt lại lạnh nhạt như cũ, cũng không còn tia phóng đãng u mê như vừa rồi.
Mắt thấy bầu không khí đang dần dần nguội đi, ta rũ mắt xuống, thay hắn khép lại vạt áo trắng như tuyết:
"Vương lang muốn nữ lang, loại sắc đẹp nào mà không có?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Nếu chỉ là xuân phong một đêm, cũng không tính là gì cả, nếu lang quân có ý, đêm nay Cẩm Bình sẽ lưu lại."
"........Không chỉ như vậy."
Hiển nhiên, Vương Dư đối với ý tốt của ta rất không hài lòng.
Ta chỉ có thể quỳ trước mặt hắn, trán chạm xuống đất: "Hoặc là Cẩm Bình ở thành Bắc, lang quân có thể thường xuyên qua lại, cũng không cần lang quân cấp dưỡng."
"................."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-18.html.]
Vương Dư chăm chú nhìn gương mặt đang cúi xuống của ta, vẻ mặt dần dần thay đổi:
"Tiến vào Vương gia của ta, đối với ngươi khó như vậy sao?"
Ta thấp giọng nói: "Ta không làm thiếp."
Từ nhỏ chứng kiến cuộc sống qua loa ngắn ngủi của mẫu thân, ta đã lập lời thề, tuyệt đối không giao tính mạng vào tay kẻ khác.
Hắn thấy ta cắn chặt không buông, không khỏi lạnh lùng giễu cợt: "Chỉ là thấy ngươi đáng thương, mới muốn nhận ngươi làm thiếp."
Hắn nói khó nghe, ta nghe vậy trên mặt nhất thời nóng rát, nhịn không được chế giễu lại:
"Vương Dư, ngươi có từng hao tốn nhiều công phu trên người tiểu nương tử bên cạnh không?"
"Ta......................"
"Trong lòng lang quân yêu ta, lại trái phải cân nhắc, không dám lấy ta làm vợ, chẳng lẽ không đáng thương sao?"
Nghe vậy, khuôn mặt hắn xanh trắng lẫn lộn, nghiến răng kèn kẹt, chợt quăng chén lên bàn, mảnh sứ b.ắ.n tung tóe đầy đất.
"Tiễn khách!"