Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:09:02
Lượt xem: 834
Khó mà hình dung được nụ cười cợt nhả kia.
Mê hoặc, lạnh nhạt, lại thêm phần thương yêu như có như không, khiến lồng n.g.ự.c ta dâng lên một loại khô khan nói không rõ thành lời, trên người không có một chỗ nào tự tại.
Này không thích hợp.
"Vương Dư, có phải ngươi......uống đá rồi không?" (Đá ở đây là thuốc nha, không phải chơi đá nhe mấy bà ><)
Đối phương đặt một bàn tay lên vai ta, lòng bàn tay khô nóng, ngón tay lại lạnh lẽo, ta vội vàng đặt lư hương sang một bên, dìu hắn đi ra hành lang bên ngoài ngồi xuống.
Lại nhìn sắc mặt hắn đỏ hồng, ánh mắt mê ly, thân thể nóng bỏng ngã đến ngã đi, cuối cùng trực tiếp ngã vào lòng ta, tóc lạnh ẩm ướt tản trên người ta.
Cách đó không xa, hai ngự nữ buông hai tay đứng yên, hoàn toàn không có ý tiến lên giúp đỡ, chỉ xa xa dùng miệng nói chuyện.
"Từ sau ngày bị phục kích trên núi đó, Lang chủ liền bị bệnh đau chân, hễ trời nhiều mây là sẽ phát đau."
Thì ra là như thế.
Người sau khi uống đá thân thể sẽ khô nóng, cần cởi bỏ áo ngoài, cởi trần ngực, nghe nói có những người phóng khoáng không kìm chế được, còn muốn bắt mấy con chấy từ trên đầu xuống ăn.
Nhưng mà đợi nửa ngày, cũng không thấy Vương Dư bắt chấy.
Sắc trời dần dần tối đen, ngự nữ lại bưng một bầu rượu mơ tới, trộn với băng, rót vào hai chiếc chén sứ, lại đặt lên trên một viên quả ủ men tươi ngọt, chất rượu màu hồng, mùi hương thơm mát bốn phía.
Vương Dư chỉ bầu rượu nói: "Hầu rượu."
Trong miệng hắn nói muốn người hầu hạ, nhưng ngự nữ kia lại lui về sau mấy bước, dần dần đến bóng người cũng không thấy đâu nữa.
Ta đành phải bưng chén rượu lên, đổ rượu vào trong đôi môi mềm mại đỏ mọng kia, liên tục hầu hạ hắn uống mấy chén, lại dè dặt thăm dò:
"Vương Dư, nguyện vọng trước đó, ta có thể đổi một cái không?"
"Ngươi lấy gì để đổi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-17.html.]
Hắn cười như không cười, mặt mày vẽ lên một nét phóng túng: "Số kim châu kia, không phải đều bị thứ dân Ba Quận kia cướp hết rồi sao?"
Nghe vậy, sống lưng ta nhất thời lạnh lẽo: "Ngươi sớm đã biết mục đích ta đến đây, còn muốn ta cởi áo hầu rượu?"
Thật đáng sợ, bất luận là ở Ba Quận hay Trừ Châu, từ triều đình đến giang hồ xa xôi, chỉ sợ không có gì thoát được tai mắt của Vương gia!
Hắn tự biết lỡ lời, chỉ hừ một tiếng.
"Dữu Mục, con chuột lớn đứng đầu Ba Quận, phủ Thái Thú chuột đói thành hàng, một con chuột đồng như ngươi đi vào hang ổ của người ta, còn vọng tưởng trộm một miếng thịt từ bên trong ra?"
Ta muốn nói lại thôi, một lúc lâu cũng không nói ra lời.
"Đương nhiên, ta chỉ biết ngươi mất kim châu, nhưng không biết mặt ngươi bị thương."
Khi nói chuyện, ngón tay lạnh lẽo của Vương Dư chạm nhẹ lên má ta, vết dập xước hôm đó ở trong ngõ tối thật lâu chưa lành, mang đến một chút tê ngứa mập mờ.
........................Dường như hắn đang ám chỉ ta, nói chút gì đó, hoặc là làm chút gì đó.
Ta lúc này mới nhận ra, từ khoảnh khắc ta bước vào kia, hành vi của hắn, hình như.............
Đang dụ dỗ ta?
Nhưng hắn từ trước đến nay luôn khinh thường ta, như vậy là có ý gì?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Không, Nam Cẩm Bình, đừng ảo tưởng nữa!
Vương Dư và ta, có thể so với trời vực, cho dù hắn có ý với ta, tiến vào cấp bậc sâm nghiêm như Vương gia, thân phận thứ nữ thấp hèn của ta cũng chỉ là một đống bùn nhão mà thôi, mặc cho ai thấy cũng có thể đạp một cước!
Không cách nào có thể nghĩ, ta chỉ có thể luống cuống bắt lấy cái tay kia, giả vờ nghe không hiểu ám chỉ của hắn.
"Vương Dư, lấy khả năng của ngươi, lấy lại kim châu bị cướp dễ như trở bàn tay, sau đó ta có thể bán trạch viện đi, tất cả kim châu trở về chủ cũ.........."
Thấy hắn không tập trung nghe, hốc mắt ta đỏ lên.
"Chỉ cần ngươi giúp ta tìm Tiểu Mai về."