Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:07:09
Lượt xem: 732
Sau khi từ Ba Quận trở về, ta liền nằm trong phòng mình, sốt cao ước chừng hai ngày liền, sốt đến cả người đều gầy mất một vòng.
Sốt cao còn chưa hạ, lại cầu Tiểu Lộ Tử đưa ta tới biệt viện Vương phủ.
Nhưng Tiểu Lộ Tử ăn thiệt ở Ba Quận, lúc này nói gì cũng không chịu đi, ta chỉ có thể dùng hai cái chân của mình đi qua đó.
Này vừa đi, liền đi từ bình minh đến sẩm tối.
Giáp sĩ Vương gia thấy ta xin gặp Vương Dư, vẫn dùng lễ đối đãi với ta, một đường đón ta vào chỗ sâu trong biệt viện, lòng ta cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ là lần này đi không phải đình nhỏ, mà là một đình viện khác cũng phong nhã không kém, trong viện phủ kín cát trắng nhẵn mịn, dưới hành lang đàn trúc thanh thanh, nhỏ nước lung linh, trong đình có gốc ngọc lan đầy cành lá, hoa mai lay động theo gió.
Giáp sĩ đứng trước cánh cửa đóng chặt, cúi đầu gõ hỏi: "lang chủ, nữ lang của Nam gia tới thăm."
Bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ nghe tiếng nước róc rách.
Lẽ nào, Vương Dư đang tắm?!
Ta đang thấp thỏm không thôi, cánh cửa sương phòng mở rộng, hai ngự nữ cầm thùng rỗng, khay chậu gì đó đứng chờ ngoài cửa, giáp sĩ kia xoay người lại , chắp tay hành lễ với ta.
"Nữ lang, mời."
Mời, mời là ý gì?
Ta ở ngoài cửa dây dưa một lúc, mãi đến khi tiếng nước bên trong dừng lại, mới bất chấp tiến vào bên trong.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ai biết vừa bước vào hai bước, cửa bên ngoài liền bị người đóng lại rồi!
___________
Nhìn quanh bên trong, bên trái là một bức bình phong sáu tấm chạm đất, bóng người m.ô.n.g lung, bên phải là hai hàng giá áo, treo trung y, áo ngoài, vạt áo,...
Tiếng Vương Dư nhẹ nhàng từ trong bình phong truyền ra.
"Qua đây, mặc y phục cho ta."
Bóng người mơ hồ dần dần đi ra ngoài, bọt nước rơi vãi, lưu lại chút dấu vết trên tấm bình phong màu xám.
Ta vội vàng lấy áo trong từ trên giá áo xuống đưa qua, ai biết Vương Dư không tiếp lấy, mà tự nhiên đi ra khỏi bình phong, ở ván gỗ phía sau lưu lại từng hàng dấu chân ướt át.
Ta chỉ nhìn lướt qua, liền dời ánh mắt nhìn về nơi khác, sau đó phủ áo trong sờ lên có cảm xúc trơn nhẵn kia lên vai đối phương.
Đối với sự qua loa của ta, Vương Dư chỉ hừ nhẹ một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-16.html.]
"Ngươi đã có chuyện cầu ta, thì không nên có thái độ này."
Ta lại do dự một lúc, mới kiên trì đến cùng tiến lên sửa sang lại cho hắn.
Vương Dư rất cao, gần như còn hơn ta nửa thước, vai dài rộng, trắng nõn rắn chắc như đá cẩm thạch, trong quá trình mặc y phục cho hắn, ngón tay của ta không thể tránh khỏi tiếp xúc với da thịt nóng hổi, bỗng nhiên có điều hiểu được.
Đối phương đối với ta mà nói, tuyệt đối không phải là một cái đùi lớn tráng kiện.
Hắn vẫn là một nam tử, một nam tử trẻ tuổi cao lớn cường thịnh đầy uy lực.
Một nam tử như vậy cho lui người hầu, cùng ta đứng ở nơi phòng tối, còn muốn ta thiếp thân sửa sang cho hắn, rốt cuộc là có ý gì?
Ta không dám tự mình đa tình, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Sao Vương lang biết ta có chuyện muốn nhờ?"
Vương Dư giang hai tay, để ta thắt vạt áo cho hắn, phản ứng không hề bận tâm: "Nếu không có chuyện muốn cầu ta, sao ngươi lại tới tìm ta."
Đối với sự nói trắng không lưu tình chút nào này, ta cười mỉa hai tiếng.
"Hắc hắc, nào có~~~~"
Mặc áo trong xong, còn có quần khố và hai háng, may mà ta vẫn luôn híp mắt, cũng coi như ù ù cạc cạc hầu hạ mặc xong bên dưới, tiếp theo chính là tay áo bên ngoài.....
Nhưng mà Vương Dư mặc lên rồi, lại rất không hài lòng.
"Trên áo không thơm."
Ta nhìn thấy dưới giá áo có một bác sơn lô, liền ôm lư hương kia đến bên cạnh hắn, để hương khói lượn lờ dính lên người hắn, bên trái trước, lại đến bên phải, bên trên trước, lại đến bên dưới.............
Không biết từ khi nào, tư thế đột nhiên trở nên vi diệu, hắn đứng, mà ta thẳng tắp quỳ gối trước người hắn, hai tay còn đang cầm lư hương. :))))
Chậc, cảm giác cứ là lạ.....
Vương Dư hiển nhiên cũng có cảm giác giống vậy, lúc này cũng đang cúi đầu nhìn ta, trong hai mắt ẩn hiện tơ máu, cảm xúc du động ta nhìn không hiểu:
"Sau này không cần gọi ta Vương Lang, gọi ta Chử Khanh."
Hắn nói xong, một đôi tay trắng khép hai má ta lại, ánh mắt nghiền ngẫm, lông mi rủ xuống:
"Đúng là một nhóc đáng thương....."
"Sao có mấy ngày không gặp, đã gầy đến xấu xí rồi?"