Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:05:22
Lượt xem: 184
Ta vốn định dùng 500 kim châu này mua trạch viện, còn thừa sẽ thuê mấy cửa hàng, sau khi xuất giá coi như cũng có đồ cưới phong phú, ngày tháng sau này của ta và Tiểu Mai cũng sẽ càng tốt hơn.
Nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, Tiểu Mai không còn, kim châu cũng không còn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Có thể suy ra chính là, nếu ta tiếp tục nấn ná chỗ này, không những không thấy Tiểu Mai, thậm chí đến bản thân còn khó bảo toàn.
Nhưng cứ như vậy rời đi, ta thực sự không cam lòng.
Ta và Tiểu Lộ Tử trốn ở trong xe ngựa, đợi tới khi trời tối đen, mới lén lút ra ngoài, dùng chút tiền còn lại trên người mua bánh đậu ăn.
Hai con đường bên ngoài phủ Thái Thú, bên đường ngồi rất nhiều thứ dân sau giờ làm việc nói chuyện phiếm, ta lấy khăn che mặt, lặng lẽ tiến lên dò hỏi:
"Mấy vị lão trượng, mấy ngày nay có thấy phủ Thái Thú đón di nương mới không?"
Một người trong đó mí mắt khẽ nâng: "Đón vào thì không rõ lắm, trái lại có nâng ra....."
Nghe vậy, ta trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: "Nâng ra? Đây là ý gì?"
"Ông trời không có mắt!"
Ông lão nhỏ tiếng nói với ta: "Thái Thú tính tình háo sắc, nhưng bà vợ kia của hắn rất ghê gớm! Tiểu nương chứ chớ có tham luyến phú quý, cẩn thận đến mạng cũng không còn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-15.html.]
Đang nói, mấy ông lão đang nói chuyện phiếm bên cạnh bỗng nhiên im bặt, ánh mắt đều nhìn về một hướng.
Ta theo tầm mắt của bọn họ nhìn về phía phủ Thái Thú, lại thấy mấy tên đầy tớ đi ra từ cổng nhỏ, đang nâng một giá trúc kẽo cà kẽo kẹt đi ra ngoài, vải bố dài rộng, gần như chạm xuống mặt đất, bên dưới mơ hồ có một bóng người.
Ta dùng khăn che lấy dung mạo, xa xa đi theo phía sau bọn họ, lại thấy bọn họ khiêng gánh trúc đến bờ sông, vén vải che lên, đem vật bên trong đẩy vào trong nước, sau đó nhanh chóng rời đi.
Mắt thấy người đã đi xa không thấy, ta vội vàng nhảy vào trong nước, hướng về chỗ sâu dưới đáy sông sờ soạng: "Tiểu Mai!"
"Tiểu Mai, ta tới tìm ngươi đây!"
Vòm trời sâu xa, sắc trời biến thành màu tro, không biết từ lúc nào mưa nhỏ đã tí tách rơi xuống, làm ướt đẫm vạt áo cùng đồ trang sức trên đầu ta.
Ta khom người xuống, mò mẫm ở trong chỗ nước sâu đến thắt lưng, mấy lần bị rong rêu làm trơn ngã, sau khi uống đầy bụng nước bùn, cuối cùng cũng mò tới một chút vạt áo của thi thể, vội vàng túm lấy kéo lên bờ.
Nhưng người lên rồi, ta lại không dám xem mặt của cái xác nữ kia, chỉ có thể một bên rơi lệ, một bên quỳ xuống đất cầu xin.
"Ông trời ơi! Ta không cần kim châu, cũng không cần nhà lớn, cũng không cần gả cho nhà cao cửa rộng nữa!"
"Ta chỉ cầu xin ông, trả Tiểu Mai lại cho ta!"
Mưa lạnh im ắng, gió rét thê lương.
Trong trời đất chỉ có mây đen trôi xa, sương chiều mênh mông, nước sông cuốn lấy bùn cát, vẫn còn thanh thanh tiếng vượn kêu chảy về hướng Đông, không biết điểm cuối.