Xuân Phong Nhưỡng Sơn Hà - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-04-15 12:01:18
Lượt xem: 407
Ba Quận cùng Trừ Châu liền nhau.
Mười mấy năm qua, ta chưa từng ra khỏi Trừ Châu, lớn lên giống như những tiểu nương tử khác, sống trên một mảnh đất không được tính là phì nhiêu, cũng chưa bao giờ tính toán rời đi.
Nhưng ta không có cách nào.
Ta phải đòi Tiểu Mai về.
Bầu trời tối đen, ta ôm ba trăm kim châu còn lại trong túi, dùng một xâu tiền hối lộ Tiểu Lộ Tử bình thường vẫn đánh xe trong phủ, bảo hắn chạy suốt đêm đưa ta tới Ba Quận.
Xe ngựa xóc nảy cả một đêm, ta cả đêm mơ ác mộng.
Buổi trưa hôm sau, chúng ta đã tới Dữu phủ, chỉ thấy phủ binh đứng ở đại viện như mây, giáo thương dày đặc, vừa đi tới phía trước hai bước, liền bị một cây thương dài chĩa vào cổ họng.
"Người tới là người nào?"
Đối diện với mũi thương sáng như tuyết, ta nuốt nuốt nước miếng: "Cẩm Bình Nam gia, xin gặp Thái Thú.....không, xin gặp di nương Thái Thú mới nạp."
"Ha, này đúng là hiếm thấy."
Phủ binh kia thu thương lại, cười nói với người phía sau: "Một thứ đồ chơi nhỏ, tới tìm một đồ chơi nhỏ khác, có thấy mới mẻ không?"
Mọi người đều ôm bụng cười lớn.
Ta thấy hắn đàm tiếu tự nhiên, hiển nhiên rất có địa vị, vội vàng nhét một viên kim châu vào tay hắn, nhỏ tiếng cầu xin:
"Đại nhân, ta có kim châu, chỉ cần ngài giúp ta tìm di nương, kim châu này liền là của ngài!"
Đối phương vân vê kim châu, ánh mắt nhất thời u ám không rõ.
Lệnh cho Tiểu Lộ Tử ở trên xe chờ ta, ta đi theo binh phủ tới một ngõ tối không xa, vừa xoay người, liền bị đối phương túm lấy búi tóc, hung hăng ép lên tường!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuan-phong-nhuong-son-ha/chuong-14.html.]
"Nói! Kim châu ở đâu?"
Ta thế nào cũng không ngờ tới, đường đường là binh phủ của viện Thái Thú Ba Quận, vậy mà dám ngang nhiên cướp bóc ở cổng chính! Đây đâu phải là binh, rõ ràng là cướp!
Dữu Mục dẹp loạn, có thể coi là tiêu biểu.
Nửa khuôn mặt ta đặt trên gạch xanh, nhất thời đau đến thấu tim, chỉ có thể không ngừng xin khoan dung:
"Đại nhân, A cha ta là huyện lệnh Vân Thủy, chỉ cần có thể tìm thấy Tiểu Mai, ta có thể cho ngài càng nhiều kim châu!"
Nhưng mà đối phương căn bản không nghe, một tay thô lỗ moi móc trên người ta, không bao lâu liền tìm thấy túi vàng kia, đổ kim châu lên lòng bàn tay thô ráp của mình ngắm nghía, vẻ mặt thèm nhỏ dãi lộ hẳn ra ngoài.
Ta trong lòng biết gặp phải cọng rơm cứng rồi, xoay người muốn chạy, nhưng phủ binh kia lại hung hăng bóp cổ ta, ánh mắt dâm tà:
"Nữ lang của thế gia, sao lại ra ngoài một mình?"
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai?!"
Ta bị hắn bóp không thở nổi, chỉ đành nói ra cứu binh có lực nhất: "Thật không dám dấu giếm, ta, ta thực ra là yêu cơ của Vương Dư....."
"Ha ha, còn muốn lừa ta?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Kim châu kia đều là của hắn cho ta, ngươi nhìn trên túi, còn có phù hiệu của Vương gia...."
Phủ binh kia không biết chữ, nhưng lại biết phù hiệu của Vương gia, ta thấy vẻ mặt hắn biến hóa, mở miệng uy hiếp:
"Ngươi cướp vàng cũng thôi đi, còn dám làm nhục ta, bị hắn biết được, nhất định sẽ đem ngươi bêu đầu thị chúng!"
Hai họ Vương Tạ, đối với thứ dân là uy h.i.ế.p không thể động vào.
Đối phương vừa do dự, tay liền buông lỏng ra, ta vội vàng đẩy hắn một cái, nhanh chân chạy ra khỏi ngõ!