XIN CHỈ DỤ HƯU PHU, DIỆT CẢ NHÀ HẮN - 11 + NGOẠI TRUYỆN: LĂNG VŨ (1)

Cập nhật lúc: 2025-03-25 12:35:21
Lượt xem: 4,044

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta ngẩng đầu, lẳng lặng những bông tuyết bay lượn trong trung, chợt nhớ đến cái đêm năm xưa cõng chạy trốn trong gió tuyết.  

 

"Lăng Vũ, tuyết rơi ."  

 

"Ừ."  

 

Hắn đáp khẽ, đưa mắt về phương xa, ánh mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông.  

 

Mười ba năm , cũng chính một đêm tuyết rơi như thế …  

 

Lăng Vũ cõng chạy trốn hoang dã.  

 

Hôm nay, mười ba năm chờ đợi, chúng báo thù xong, hủy diệt Hầu phủ.  

 

Ta nhẹ nhàng thở :  

 

"Chúng ."  

 

"Ừ."  

 

Lăng Vũ bông tuyết đậu vai , cởi áo choàng dày , khoác lên :  

 

"Lạnh."  

 

Ta khẽ, cởi trả cho :  

 

"Không lạnh."  

 

Có một loại lạnh gọi là – ca ca nghĩ lạnh.  

 

Bất kể chuyện gì khác, đều , nhưng duy chỉ việc thể cãi .  

 

Hắn chỉ ép mặc áo choàng, còn đội lên đầu chiếc mũ lông ấm áp.  

 

Thật là ấm áp, giống như chính con .  

 

Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn ở bên cạnh .  

 

Từ mùa xuân, đến mùa hạ, mùa đông khắc nghiệt…  

 

Hắn luôn lặng lẽ bảo vệ như .  

 

"Lăng Vũ."  

 

Ta ngước .  

 

Bởi vì bọc kín đến chỉ lộ đôi mắt, nên chỉ thể thấy nửa khuôn mặt tuấn của .  

 

"Ừ?"  

 

"Sang năm, chúng thành ."  

 

Lăng Vũ đơ , nụ mặt bỗng chốc cứng .  

 

Mắt mở lớn, sững sờ.  

 

Biểu cảm thật ngốc, từng thấy như bao giờ!  

 

Ta cố ý trêu chọc:  

 

"Sao ? Không ? Vậy thôi ."  

 

Ta xoay bước , giả vờ lẩm bẩm:  

 

"Nghe cái tên Triệu gì gì đó trong quân đội chê là nữ nhân bỏ, cũng cưới …  

 

Phía bỗng một lực mạnh kéo , eo ôm chặt.  

 

"Ta đồng ý!"  

 

"Chúng thành !"  

 

"Ta thấy gả cho ai khác nữa!"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xin-chi-du-huu-phu-diet-ca-nha-han/11-ngoai-truyen-lang-vu-1.html.]

 

Dù cách một lớp mũ lông dày, vẫn cảm nhận thở của nóng rực, gương mặt tuấn tú dường như còn vương chút ẩm.  

 

Ta tuyết rơi, thế giới mắt bỗng trở nên mơ hồ.  

 

Cổ họng cũng chút nghẹn .  

 

"Được."  

 

-CHÍNH VĂN HOÀN-

 

NGOẠI TRUYỆN: LĂNG VŨ

 

Hôm nay là ngày và Tịch Lộ thành . Ta sớm chuẩn thứ, chỉ đợi giờ lành liền xuất phát.  

 

"Tân lang gia."  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bằng hữu đến giúp đón dâu, gặp mặt trêu chọc: "Cả đêm ngủ ?"  

 

Ta trả lời bọn họ. Mấy ngày ngủ , chỉ khi quá mệt mới chợp mắt một lát. Đến canh ba hôm nay, chờ ở đây .  

 

"Đừng căng thẳng." Bọn họ vỗ vai .  

 

"Đệ lợi hại là thế, đời coi như ăn chắc . , tướng quân còn giỏi hơn nàng. Đạo vợ chồng mà… Thôi, cứ mặc kệ nàng sắp đặt là ."  

 

Mấy , liếc họ một cái: "Lộ nhi vốn ." Ai cũng nàng.  

 

"Được , ." Họ che má, bộ như chua đến ê răng: "Biết hai tình cảm , vui quá hóa điên đúng ? Chờ , vẫn còn bốn canh giờ nữa mới đón dâu kìa."  

 

Bốn canh giờ, thật sự dài, dài đến mức bất giác nhớ đầu tiên gặp Tịch Lộ.  

 

Lúc chỉ là một đứa trẻ ăn xin bên đường, chờ chếc trong cảnh đói khát, còn nàng vẫn gọi là Tịch Lộ.  

 

Khi đó chiến loạn triền miên, mạng rẻ như cỏ rác. Cha nhiễm ôn dịch qua đời, tộc nhân xem là gánh nặng, nửa đường vứt xuống khỏi xe ngựa, để mặc lưu lạc.  

 

Năm , mùa đông ở Bắc Cương đặc biệt lạnh, tuyết rơi mãi dứt, gió buốt như cắt tận xương. Ta nhiễm phong hàn, sốt cao dứt, mơ mơ màng màng trong miếu đổ, đợi cái chếc đến.  

 

Có lẽ tuyết lớn chặn đường, vài cỗ xe ngựa dừng miếu hoang.  

 

Lúc đó thầm nghĩ: Hỏng .  

 

Bọn nhà giàu từng xem đám ăn mày như là con , chỉ cần thấy dơ bẩn, khi liền đ.á.n.h chếc.  

 

Ta tránh , nhưng bò nổi, chỉ thể cố thu góc tối, mong rằng bọn họ phát hiện .  

 

vẫn phát hiện. Người tìm thấy là một tiểu cô nương xinh .  

 

Nàng bé nhỏ, vô cùng xinh xắn, tinh tế như tiểu tiên đồng trong truyền thuyết.  

 

"Nương ơi, ở đây một ca ca!"  

 

Nàng chạy tới, chẳng hề ghét bỏ sự nhếch nhác của , đưa tay sờ lên trán , sốt ruột kêu lên bằng giọng non nớt: "Nóng quá! Nương, ca ca bệnh , chúng mang về nhà mời đại phu !"  

 

Phu nhân Tiêu gia động lòng trắc ẩn, cãi nổi con gái, nên mang về phủ tướng quân, chữa khỏi bệnh cho .  

 

Lúc , nàng mới ba tuổi, vẫn gọi là Tịch Lộ, mà một cái tên – Tiêu Thanh Dao.  

 

Tiêu tướng quân dũng mãnh, mưu lược, tính tình hào sảng. Tiêu phu nhân đoan trang, dịu dàng, giỏi việc quán xuyến gia đình. Còn Tịch Lộ là nữ nhi duy nhất của họ, thông minh lanh lợi, thiện lương đáng yêu.  

 

Cả nhà họ đối xử với .  

 

Tịch Lộ xem , tướng quân và phu nhân cũng chê xuất của , xem như con trai mà nuôi nấng. Tướng quân còn thường xoa đầu bằng đôi tay rắn rỏi, mạnh mẽ ấm áp.  

 

"Đám lão già trong tộc cứ khăng khăng đợi con lớn hơn chút nữa, vài năm nữa sẽ chính thức nhận con nghĩa tử."  

 

Ba năm sống ở Tiêu phủ là quãng thời gian bao giờ quên, chỉ tiếc nó quá ngắn ngủi. Lại tiếc rằng, khi quá yếu đuối, vô dụng, thể cứu nghĩa phụ nghĩa mẫu.  

 

Lúc đại nạn giáng xuống, chỉ thể dẫn Tịch Lộ chạy trốn.  

 

Mùa đông lạnh thấu xương, nàng theo chạy nạn, chịu đủ khổ cực, cơm ăn áo mặc, tay chân đều cóng đến nứt nẻ.  

 

Nàng còn ăn xin cùng , nhưng nỡ để nàng chịu khổ?  

 

 

Loading...