Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 86.3: Số trời đã định vương gia phải nạp thiếp

Cập nhật lúc: 2025-05-12 14:03:45
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó Phật Tịch hít sâu một hơi, tránh khỏi lòng Bắc Minh Thần, đi qua một bên kéo một chiếc ghế ngồi xuống, cầm giấy bút chuẩn bị viết. Nàng ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần đang mỉm cười, khẽ nói: "Chàng cứ nói đi, ta sẽ cố gắng học tập." 

Ánh mắt Bắc Minh Thần tràn đầy vẻ cưng chiều, đưa tay xoa đầu nàng, lại cầm lấy quyển sổ chậm rãi giảng từng chữ một.

*

Sau khi giảng xong một quyển, Bắc Minh Thần lại cầm lên quyển khác, vừa định hé miệng nói chuyện, sau khi nhìn thấy nội dung phía sau bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.

Phật Tịch đang cầm bút, đợi mãi chẳng thấy âm thanh gì vang lên, nàng quay đầu nhìn lại thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần u ám. Nàng áp mặt qua, có thể hiểu đại khái chữ phía trên, thắc mắc: "Giản Yên có người trong lòng ở Bách Thanh quốc à?"

Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm vào chữ trong sổ, khẽ gật đầu: "Giản Yên từng si mê đại tướng quân của Bách Thanh quốc, nhưng vị tướng quân kia tử trận nơi sa trường, bà ta chết tâm, bèn theo mẫu thân gả sang An Chuẩn quốc.”

Bắc Minh Thần đặt quyển sổ kia xuống, lại cầm một quyển khác, mở ra nhìn chữ phía trên, tay vô thức vuốt vẻ ngoài bìa quyển sổ..", lại cầm một quyển khác, vừa mở ra vừa đưa tay vuốt nhẹ mặt giấy, ánh mắt trầm lặng.

Phật Tịch ngồi một bên yên lặng chờ đợi, Bắc Minh Thần từ tốn nói: "Quan hệ giữa mẫu thân và Giản Yên rất tốt."

Phật Tịch mím chặt môi.

[Chẳng lẽ đây là cái gọi là: phòng lửa, phòng trộm, phòng cả chị em tốt?]

Bắc Minh Thần đặt quyển sách xuống, tay xoa mi tâm. Nếu Giản Yên và mẫu thân thân thiết đến vậy, tại sao sau khi mẫu thân khó sinh mà chết, bà ta lại biến mất không còn tung tích?

Năm ấy mẫu thân sinh đôi ư? Có khi nào Giản Yên đã mang một đứa bé đi?

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần u sầu, khẽ kéo ống tay áo của hắn, dịu dàng nói: "Bắc Minh Thần, chàng đừng nghĩ nhiều. Ta sẽ cùng chàng điều tra rõ mọi chuyện.”

Bắc Minh Thần đặt tay đang day mi tâm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ừm, trời cũng không còn sớm, nghỉ ngơi đi mai còn phải tới Lâm Vương phủ sớm."

Phật Tịch sững người, sau đónhư bừng tỉnh, khẽ thở dài.

[Đúng vậy, mai Lâm Vương nạp trắc phi.]

Bắc Minh Thần đứng dậy, nắm tay Phật Tịch, dắt nàng ra khỏi thư phòng, vừa đi vừa cúi đầu cười hỏi: "Sao lại thở dài?”

Phật Tịch ngửa đầu cười: "Số trời đã định, vương gia phải nạp thiếp không thay đổi được." 

Bắc Minh Thần bật cười vui vẻ: "Yên tâm, ta sẽ không nạp thiếp."

Phật Tịch gật đầu: Không cần chàng nói ta cũng biết. Nếu chàng dám nạp thiếp hoặc lăng nhăng với nữ nhân khác, ta sẽ biến chàng thành thái giám trước, sau đó đánh gãy chân chàng, cuối cùng cho uống một chén thuốc độc..." Sau khi nàng nói đến đây còn lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-86-3-so-troi-da-dinh-vuong-gia-phai-nap-thiep.html.]

Bắc Minh Thần thấy vậy rất vui vẻ, vẫn là Phật Tịch đối xử tốt với hắn, sẽ không hạ độc hắn. Trong lòng còn chưa kịp mừng đã nghe Phật Tịch cảm thán.

"Không được dùng độc dược, độc dược đắt như vậy, ta cảm thấy đánh gãy xương chàng tốt hơn."

Bắc Minh Thần cạn lời, thân phận của hắn còn không xứng dùng thuốc độc à?

*

Sáng hôm sau, Phật Tịch dậy rất sớm, dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ. Nàng ép mình ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh.

Bắc Minh Thần cũng mở mắt theo, thấy nàng như vậy thì kéo nàng vào lòng:

"Ngủ thêm chút nữa đi."

Phật Tịch đẩy hắn ra, ngồi dậy, rời giường: "Không được, chắc chắn hôm nay tâm trạng Lâm vương phi không tốt, ta đi sớm có thể trấn an tỷ ấy."

Bắc Minh Thần cũng đứng dậy, mặc y phục xong nói với Phật Tịch: "Đừng vội." Sau đó nhanh chóng sửa soạn ra khỏi phòng.

Tòng Tâm và Tòng Huyên bước vào, thấy Phật Tịch đang lóng ngóng với xiêm y, kính cẩn nói: "Vương phi, để nô tỳ giúp người."

Phật Tịch gật đầu, ném y phục trong tay, sau đó ngồi trước gương đồng: "Trang điểm nhạt thôi."

"Vâng..."

Sau khi Phật Tịch sửa soạn xong vội vàng chạy về cổng Thần Vương phủ . Nàng ngồi lên xe ngựa, thấy Bắc Minh Thần đã ngồi chờ, hơi kinh ngạc: "Bây giờ chàng đi luôn có sớm quá không?"

Bắc Minh Thần kéo nàng vào lòng: "Ta muốn đi cùng nàng."

Phật Tịch ngồi xuống, nghiêng đầu, vẻ mặt nghịch ngợm: "Chàng sợ ta bắt nạt người ta à?"

Bắc Minh Thần cười: "Ta sợ người khác bắt nạt nàng."

Phật Tịch bĩu môi: "Vậy chàng không cần lo, vì chuyện này không thể nào."

[Từ nhỏ đến lớn chưa ai cãi nhau thắng ta cả.]

Bắc Minh Thần nắm chặt tay nàng, cười nhẹ. Thường đi đến mép sông sao lại không ướt giày, nhưng chắc chắn hắn sẽ bảo vệ tốt Phật Tịch, không để nàng chịu ấm ức.

 

Loading...