Bắc Minh Thần chống tay xuống đất, nhanh chóng đứng lên nhìn qua Phật Tịch.
Phật Tịch mím môi nén cười, thấy Bắc Minh Thần nhìn mình thì vội lùi lại hai bước, giọng nói mang theo ý cười: "Ta nói cho ngài biết, chuyện ngài bỏ thuốc ta khiến ta rất tức giận, cho nên ta quyết định rồi, ta phải về nhà mẹ đẻ!”
Bắc Minh Thần bước dài ôm nàng vào lòng, ghì chặt lấy nàng, giọng điệu âm trầm: "Nhà mẹ đẻ nàng ở đâu?"
Phật Tịch ngẩng đầu cười: "Linh Tịch Các đó."
"Không cho..."
Nói xong hắn cúi đầu hôn nàng.
Phật Tịch sững sờ...
[Á, bá đạo quá, ta rất thích.]
[Không được, không thể biểu hiện mình quá vui vẻ.]
Phật Tịch không cười nữa, đẩy Bắc Minh Thần ra, dùng tay che nửa mặt, đề phòng hắn nhìn thấy vẻ vui mừng của mình.
Nàng khẽ ho hai tiếng: "Khụ khụ, ta nói cho ngài biết, đừng có giở trò đó với ta, ta không dễ dụ đâu…"
Chưa dứt lời, Bắc Minh Thần lại ôm nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm: "Thật à?"
Phật Tịch còn chưa nói xong chữ "Ừm, Bắc Minh Thần lại hôn môi nàng, sau đó chậm rãi dời bước về phía trước, ép Phật Tịch vào góc tường.
Phật Tịch cảm nhận được sự thay đổi của Bắc Minh Thần, vội vỗ vỗ n.g.ự.c hắn, cố né mặt đi: "Ngài đừng như vậy, ta không tiện."
Bắc Minh Thần biết rõ, không vượt quá giới hạn, chỉ ôm Phật Tịch thật chặt, tội nghiệp nói: "Tịch Nhi, đừng giận nữa được không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-85-1-sinh-doi-co-tac-dung-gi-trieu-tap-du-tam-trieu-hoan-rong-than-a.html.]
Phật Tịch liếc mắt nhìn góc mặt của Bắc Minh Thần, rất muốn nói được nhưng lời đến miệng lại ghìm lại.
[Không được, không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy.]
Nàng đưa tay đẩy Bắc Minh Thần ra, chạy đến chủ vị ngồi xuống, cầm thước chặn giấy vờ muốn vỗ mạnh, nói: "Kẻ dưới công đường mau khai thật... A, đau."
Thước chặn giấy đập trúng tay đè lên ngón tay nàng, đau đớn từ ngón tay truyền đến. Phật Tịch vội thả tay ra, ôm ngón tay mình rưng rưng nước mắt.
Bắc Minh Thần chạy đến, kéo tay Phật Tịch khẽ thổi.
Phật Tịch mím môi tỏ vẻ đáng thương.
Một lúc lâu sau, Bắc Minh Thần nhìn ngón tay đỏ ửng của nàng, lòng đau như cắt: "Nàng lớn vậy rồi còn xúc động như vậy."
Mặc dù lời này là chỉ trích nhưng giọng nói vô cùng cưng chiều.
Phật Tịch nghe vậy, thân thể run rẩy nghẹn ngào, khóc huhu: "Chàng hung dữ với ta, ta đã bị thương mà chàng còn hung dữ với ta."
Bắc Minh Thần nhìn nàng làm nũng, lòng như tan chảy, ngồi xổm ngang mặt nàng, khẽ vuốt mặt nàng, giọng nói êm tai: "Tịch Nhi, sao ta nỡ mắng nàng, ta chỉ muốn..."
"Dừng!" – Phật Tịch cắt lời.
"Ta không phải trà sữa Ưu nhạc Mỹ, chàng không cần nâng niu ta trong lòng bàn tay. Nếu là ngậm trong miệng thì càng không phải nói, nghe đã nổi da gà."
Bắc Minh Thần vốn đang thâm tình, ý định muốn nói lời yêu đường tan thành mây khói. Hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật dài, còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng chỉ nghe Phật Tịch nói.
"Đừng có chuyển chủ đề, nhìn vào mắt ta, ta hỏi chàng trả lời."
Bắc Minh Thần mở mắt ra, nhìn vẻ nghiêm túc của nàng, bất lực gật đầu. Hắn có tội cho nên gặp Phật Tịch.
Phật Tịch hài lòng gật đầu, đưa tay xoa đầu hắn, cười hì hì nói: "Ngoan."