Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 71.2: Giống như mùi bắp rang bị khét vậy
Cập nhật lúc: 2025-03-27 00:36:39
Lượt xem: 1
Phật Tịch ngồi trên nhuyễn tháp, tự hỏi mình làm mặt nạ, dựa vào tài nấu nướng của mình nên tìm người thử sẽ tốt hơn. Đúng lúc Bắc Minh Thần đi tắm, nàng cười ngây ngô vội xuống giường chạy vào bếp.
Người trong phòng bếp đang xử lý nồi cháo kia, bất chợt nhìn thấy vương phi đến, bọn họ vội đứng thành hàng, dùng thân thể che nồi cháo phía sau.
"Vương phi..."
Phật Tịch khẽ ừ một tiếng, bây giờ trong lòng nàng chỉ nghĩ đến mặt nạ, không rảnh quan tâm người khác thế nào. Nàng tự mình làm xong mặt nạ, bưng lên đi mấy bước lại quay về, nhìn thoáng qua đám người đang căng thẳng, cong môi nở nụ cười, xoay người cầm hai quả trứng gà chạy vội ra ngoài.
Đám người thở dài một hơi, vội nói: "Mau mau, xử lý cái này đi."
Phật Tịch chạy vội đến nơi Bắc Minh Thần tắm rửa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, giọng nói lấy lòng: "Vương gia, ta tới đây."
Bắc Minh Thần ở bên trong nghe thấy giọng của Phật Tịch thì rất kinh ngạc. Hắn vừa quay đầu lại đã thấy vẻ mặt lấy lòng của Phật Tịch, lại nhìn trong tay nàng cầm trứng gà và bát.
Phật Tịch đến gần, đặt mặt nạ trước mặt Bắc Minh Thần, lấy lòng nói: "Vương gia, đây là mặt nạ, tìm hiểu thử xem."
Bắc Minh Thần nhìn thứ xanh mơn mởn sền sệt kia, lại ngước mắt nhìn Phật Tịch, giọng nói bất đắc dĩ: "Nói đi, nàng muốn làm gì?"
Theo tính cách của Phật Tịch, nếu như này là thứ tốt thì sao nàng lại lấy ra chia sẻ với hắn chứ.
Phật Tịch cười lấy lòng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên mặt Bắc Minh Thần, cuối cùng khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa.
[Để ngươi làm chuột bạch làm thí nghiệm cho ta.]
"Vương gia, đây gọi là mặt nạ, để thoa lên mặt. Ta nói ngài biết, thoa thứ này lên mặt hơn nửa tiếng, đảm bảo da thịt ngài non mềm, thổi qua sẽ rách."
Lúc nàng nói chuyện còn cầm thìa quấy mấy lần.
Bắc Minh Thần lắc đầu, nhìn thứ giống nước mũi kia, thân thể ngửa ra sau, trên mặt đầy vẻ không muốn.
"Đồ tốt như vậy vương phi vẫn nên tự mình dùng đi, ta dùng hơi lãng phí."
Phật Tịch lắc đầu: "Không lãng phí, không lãng phí, ai bảo chúng ta là phu thê."
[Vậy thì có họa cùng gánh.]
Vẻ mặt Bắc Minh Thần u ám: "Vẫn là vương phi làm đi, ngày nào ta cũng phơi nắng phơi gió, dùng cũng lãng phí."
Phật Tịch nắm lấy từ trọng điểm, liên tục nói: "Vương gia, cũng vì ngày nào ngài cũng phơi gió phơi nắng, cho nên phải dùng mặt nạ. Không thì chờ tuổi tác lớn hơn, ngài sẽ trông rất già. Ngài lại lớn hơn ta mấy tuổi, đến lúc đó chúng ta ra đường, người khác sẽ nghĩ rằng ngài là phụ... Phụ thân ta."
Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, hắn chỉ lớn hơn Phật Tịch bảy tuổi, nào khoa trương như thế, thành phụ thân của nàng.
Chẳng lẽ Phật Tịch ngại hắn lớn tuổi, dáng vẻ già nên bây giờ đang ám chỉ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-71-2-giong-nhu-mui-bap-rang-bi-khet-vay.html.]
Phật Tịch thấy vẻ mặt Bắc Minh Thần hơi d.a.o động, tiếp tục mê hoặc. Những lời tỷ tỷ kia nói khi nàng đi mua đồ trang điểm dâng lên: "Vương gia, bảo dưỡng phải sớm một chút, nếu chờ già rồi đã muộn. Người tin tưởng ta bây giờ đã rất đẹp. Vương gia, Phật Tịch làm mặt nạ ngài xứng đáng dùng."
Bắc Minh Thần nhìn nàng nói hươu nói vượn có vẻ rất nghiêm túc, chợt cười, sau đó nhắm mắt lại, mấp máy môi: "Ừm, nàng làm đi."
Phật Tịch cười vui vẻ, không chú ý làm rơi mất một quả trứng trong tay. "Cạch" một tiếng vỡ vụn trên đất.
Phật Tịch cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn trứng gà còn sót lại trong tay, đập vào chén. Nàng đi đến sau lưng Bắc Minh Thần, đặt trứng gà vào mâm sau đó dùng tay nắm tóc Bắc Minh Thần.
"Vương gia, ta nghe nói dùng trứng gà gội đầu có thể làm tóc vô cùng mềm mượt óng ả."
Nàng liếc trộm Bắc Minh Thần, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào, cười trộm gội lên tóc hắn.
"Vương gia, ta giúp ngài gội đầu."
Bắc Minh Thần rất thỏa mãn, khóe môi khẽ nhếch, khẽ ừ một tiếng: "Ừm..."
Phật Tịch không che giấu được nụ cười trên mặt, chỉ thấy sau khi nàng xối ướt tóc Bắc Minh Thần, cầm trứng gà đập lên đầu Bắc Minh Thần. Sau đó dùng tay tách trứng gà ra, lòng trắng trứng và lòng đỏ trượt lên đầu hắn.
Phật Tịch vội ném vỏ trắng, hai tay quấy tan trứng gà, cuối cùng xoa đều lên tóc, không buông tha sợi nào, còn dùng tay xoa nhẹ.
[Dường như rất trơn.]
[Trên mạng thật sự không lừa ta.]
[Lần này ổn rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì lật xe nữa.]
Sau khi xoa một lát, Phật Tịch múc nước nóng trong lòng, giơ cao gáo xối lên đầu Bắc Minh Thần, khẽ gãi đầu hắn.
"Ngài nhắm mắt lại, ta gội cho sạch."
Bắc Minh Thần đáp lời, nhắm mắt lại.
Phật Tịch đổ nước nóng trong tay xuống, nghiêng một bên dùng tay xoa tóc. Sau đó nàng lại xoay người múc một gáo nước nóng. Chỉ thấy trứng gà trên tóc dần thay đổi.
Trứng gà lại đọng trên tóc, bắt đầu tạo thành canh trứng.
Phật Tịch mở to hai mắt nhìn lén Bắc Minh Thần, thấy hắn nhắm mắt lại. Nàng lại vội đổ nước nóng xuống, nhanh chóng múc rồi dùng tay xoa, muốn rửa trứng trên đầu đi.
Nước nóng càng nhiều, lớp trứng hiện ra càng nhiều.
Cuối cùng, trên đầu Bắc Minh Thần đầy trứng, mùi của canh trứng truyền vào mũi Phật Tịch.