Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 136.2: Mua binh khí

Cập nhật lúc: 2025-11-19 02:42:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắc Minh Thần bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Ừm, thích cái gì thì mua ."

Bắc Minh Vũ vậy trong lòng d.a.o động: "Vậy thì mua một thanh trường kiếm ."

Sau khi Bắc Minh Thần thấy chợt nhìn y một cái, trường kiếm có gì hiếm lạ chứ, trong kho binh khí của Thần Vương phủ có một đống lớn. dưới sự thúc ép của Phật Tịch, hắn vẫn gật đầu.

"Vậy thì mua..."

Phật Tịch xong, vội nói: "Ta cũng muốn mua một thanh trường kiếm."

Bắc Minh Thần xong nhìn sang, sắc mặt nghiêm túc: "Ta cũng muốn một thanh trường kiếm."

Bắc Minh Thần xong nhìn sang, sắc mặt nghiêm túc: "Không được..."

Giản Triều vội nói tiếp: "Đại tẩu, trường kiếm hợp với khí chất của tẩu. Lúc đệ mua quạt ngọc nhìn thấy một cây roi bạc, nhìn chất liệu ̣o thành vô cùng tuyệt hảo. Quan trọng là nó vô cùng đắt, rất thích hợp với người thiếu tiền như tẩu."

"Thật à?" Phật Tịch xong tỏ vẻ rất hứng thú, thể nhích về phía Giản Triều, còn nói gì đã bị Bắc Minh Thần kéo lại, giam trong lồng ngực của hắn.

Phật Tịch đẩy Bắc Minh Thần: "Đừng lộn xộn."

Sau đó tiếp tục nhìn Giản Triều: "Ở ? Chất liệu gì quan trọng, quan trọng là đắt, chỉ thích mua đồ đắt."

Giản Triều cầm quạt ngọc phe phẩy, đó đặt quạt bên môi, khẽ nói: "Tối dẫn tẩu ."

Phật Tịch cười, mắt híp thành sợi chỉ, liên tục gật đầu.

Bắc Minh Thần vậy nhìn về phía Giản Triều với ánh mắt cảnh cáo, Giản Triều nhanh chóng rụt quạt lại khẽ ho mấy tiếng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Tiếp theo hắn lại dời mắt nhìn Phật Tịch, khẽ nói: "Ngủ muộn tốt, bây giờ nàng đang mang thai, cần dùng đến roi bạc gì đó..."

Hắn còn nói câu tiếp theo đã ngậm miệng, vì Phật Tịch đã rưng rưng nước mắt. Về phần nước mắt có chảy xuống dựa vào câu nói tiếp theo của Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần há miệng thành hình chữ O, nuốt nước bọt: "Có lẽ đã lâu rồi Khê Nhi ngoài dạo, bây giờ đã bắt được thích khách, một lát nữa dẫn nàng ngoài dạo chơi."

Chỉ trong chớp mắt, nước mắt của Phật Tịch đã biến mất. Ngay đó nàng nở nụ cười như đóa hoa rực rỡ, vui vẻ nũng nịu nói.

"Á... Bắc Minh Thần, yêu chàng chết mất."

Nàng vừa nói vừa vui vẻ ôm cổ hắn, hưng phấn nói thêm: "Ta yêu chàng nhất."

Sau khi buông lại ôm cánh tay hắn, đứng lên ngoài.

"Vậy chúng nhanh ."

Bắc Minh Thần bất đắc dĩ đứng lên, vội giữ chặt tay Phật Tịch muốn chạy .

"Chậm chút, Khê Nhi nàng chậm một chút."

Giản Triều nhịn được cười ha ha, khi cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Bắc Minh Thần nhìn qua, y khẽ ho mấy tiếng, bước nhanh khỏi phòng ăn.

Bắc Minh Vũ ung dung bên cạnh Bắc Minh Thần và Phật Tịch. Sau khi phòng ăn, y vô cùng cảnh giác, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, khi phát hiện điều bất thường mới thả lỏng, nhưng vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ.

Bắc Minh Thần nhận áo choàng trong tay Tòng Tâm, khoác cho nàng xong mới nắm tay nàng khỏi Thần Vương phủ.

Một đoàn người ngồi lên xe ngựa đến chỗ cần đến.

Phật Tịch ở trong Thần Vương phủ chán đến phát điên, khi ngồi lên xe ngựa vội vén rèm nhìn ngoài.

Bắc Minh Thần vuốt tóc nàng, thả rèm xuống, kéo Phật Tịch vào lòng mình.

"Nàng buồn chán à?"

Phật Tịch gật đầu: "Đã lâu rồi ngửi bầu khí bên ngoài Thần Vương phủ, khí bên ngoài trong lành quá."

Bắc Minh Thần đưa tay gõ trán nàng: "Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-136-2-mua-binh-khi.html.]

[Thế giới bên ngoài rất an toàn, thế giới bên ngoài rất bất lực.]

"Ha ha, biết." Phật Tịch vùi đầu vào lòng Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch: "Sẽ lâu nữa."

Phật Tịch hiểu lời này của Bắc Minh Thần có ý gì, cười ngọt ngào: "Ta biết..."

Hai người nhìn nở nụ cười.

Không bao lâu xe ngựa dừng lại, giọng nói của Linh Tiêu vang lên: "Vương phi, vương gia, đến nơi rồi."

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch xuống xe ngựa, đám người vào cửa hàng bán binh khí.

Chưởng quỹ  lên chào đón, cười ̣ng rỡ: " Các vị quan khách cứ tùy tiện nhìn, trong cửa hàng có đủ loại binh khí." 

Giản Triều cầm quạt chỉ lầu hai, chưởng quỹ hiểu ý, vội dẫn mấy người lên lầu hai.

Sau khi Phật Tịch thấy rõ binh khí ở lầu hai, nàng mới ngước mắt lên.

[Không tệ tệ, rất vừa ý .]

Giản Triều chỉ vào chiếc roi bạc , nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, lấy chiếc roi bạc cho xem."

"Vâng, ngài chờ một lát."

Sau khi chưởng quỹ đáp lời vội lấy roi bạc.

"Đệ cũng xem thử , xem có thích gì ." Bắc Minh Thần đứng cạnh Phật Tịch, ôn hòa nói với Bắc Minh Vũ.

Bắc Minh Vũ gật đầu, theo bản năng về phía Phật Tịch. Phật Tịch cười với y, nói: "Đi , thích gì lấy đó, thiếu tiền."

"Được..."

Chưởng quỹ đặt roi bạc lên khay, đến phía trước: "Khách quan nhìn xem, đây là thứ hiếm có thế gian."

Phật Tịch đưa tay, Bắc Minh Thần vội ngăn nàng lại. Hắn móc mấy tờ ngân phiếu mấy trăm lượng đặt bàn của chưởng quỹ.

"Mua cái này."

Sau đó kéo tay Phật Tịch: "Chúng cần phải trở về."

Phật Tịch bĩu môi nhìn Bắc Minh Thần, chớp mắt mấy cái, nước mắt rưng rưng.

Bắc Minh Thần rất muốn ôm Phật Tịch , nhưng sợ nàng lại giận dỗi chịu . Nếu , bầu khí ở đây quá tệ khiến người muốn nôn.

"Khê Nhi, nơi này... Rất tốt, nàng từ từ xem.                                                                                                                                                                                                 

 Nói xong nhanh chóng đưa tay lau nước mắt cho nàng.

Bỗng chốc Phật Tịch trở nên vui vẻ, vội đẩy Bắc Minh Thần .

Bắc Minh Thần giật , muốn đuổi theo Phật Tịch, nắm chặt tay nàng, giấu được vẻ lo lắng.

"Khê Nhi từ từ, cẩn thận dưới chân..."

Toàn bộ quá trình Giản Triều đều nín cười, nhưng sợ Bắc Minh Thần trút giận lên mình nên kéo Lam Thiên nghiêng sang vờ nhìn binh khí.

Lam Thiên nhìn qua hai người, lại nhìn Giản Triều đang cười trộm, khẽ cong môi chậm ̃i nói: "Thần Vương điện hạ lo lắng quá rồi."

Giản Triều ngước nhìn Lam Thiên, trong ánh mắt đầy ý cười, dùng quạt che miệng, khẽ nói: "Đúng thế, cũng nghĩ ca ấy lo lắng quá mức rồi."

 

Loading...