Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 136.1: Mua binh khí

Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:25:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giản Triều và Bắc Minh Vũ nhìn , nhanh chóng chạy khỏi phòng ăn xem là tình huống gì.

Bắc Minh Thần dịu dàng nhìn Phật Tịch, khẽ an ủi: "Bị dọa à?"

Phật Tịch đầu nhìn về phía mũi tên cắm trong cây cột, khẽ lắc đầu: "Lần người đến là cao thủ."

Bắc Minh Thần khẽ ừm một tiếng, ôm Phật Tịch vào lòng, hung hăng ̀n nhẫn nhìn bên ngoài.

Bắc Minh Vũ và Giản Triều chạy vọt khỏi phòng ăn, Bắc Minh Vũ nhìn ngó nghiêng xung quanh, chạy đến ngoài tường bay vụt lên, nhảy lên đứng mặt tường vội ném ám khí.

Người áo đen trốn cây vội tránh qua phía bên trái, Bắc Minh Vũ nhảy xuống, vội vàng xông lên so chiêu với người áo đen .

"Minh Thiên, ngươi có gan dám phản bội Thi Minh điện."

Bắc Minh Vũ nhiều, chiêu nào cũng ̀n nhẫn nhắm vào người áo đen .

Giản Triều theo sát phía tham gia vào cuộc chiến của hai người.

Người áo đen nhìn thấy Giản Triều, lách mình tránh khỏi sự dây dưa của Bắc Minh Vũ, nhắm về phía Giản Triều.

Giản Triều híp mắt, nhanh chóng hiểu đã xảy chuyện gì, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực rót vào cây quạt. Cổ tay chuyển động, nhắm thẳng vào người nọ.

Bắc Minh Vũ dây dưa nữa, tấn công từ phía .

Hai đấu với một, bao lâu đã phân thắng bại. Giản Triều vung cây quạt , cây quạt sắc bén xẹt qua cổ tay người áo đen, máu bắn tung tóe.

Tiếp theo, Bắc Minh Vũ đánh một quyền lên đầu người áo đen , lại đá lên cổ tay gã, người bay lên đá gã ngã xuống đất.

Người áo đen ngã ầm xuống đất, thoi thóp.

Sắc mặt của Bắc Minh Vũ đổi kéo nam tử áo đen đến Thần Vương phủ, nam tử máu me đầy người, đất nơi bị kéo qua đầy vết máu.

Phật Tịch nhìn thấy áo đen bị kéo đến, nàng vội lưng che miệng lại, nôn khan mấy lần.

Bắc Minh Thần khẽ vỗ lưng Phật Tịch.

Bắc Minh Vũ ném người áo đen xuống đất, nhìn Bắc Minh Thần nói: "Người của Thi Minh điện."

Bắc Minh Thần lạnh lùng nhìn lướt qua người áo đen : "Linh Tiêu, kéo vào ̣a lao, đừng để gã tùy tiện chết."

Linh Tiêu đẩy kiếm vào vỏ: "Vâng."

Sau đó y hiệu cho hai người phía lên, một trái một kéo người ngoài.

Giản Triều lấy khăn gấm lau vết máu dính quạt ngọc, lẩm bẩm nói: "Chẳng biết cữu cữu của ca liên thủ với Nam Âm khi nào, bọn họ muốn diệt trừ ca, đồng thời diệt cả đệ."

Y nói xong ném khăn gấm, ném quạt ngọc trong tay về phía trước, chỉ thấy mũi tên cắm vào cây cột gãy làm đôi rơi xuống đất.

Y còn dáng vẻ như xưa, gương mặt trở nên lạnh lùng, nhếch miệng cười lạnh: "Đệ cảm thấy chúng thể ngồi chờ chết, phải tay sớm thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-136-1-mua-binh-khi.html.]

Bắc Minh Vũ cũng đồng ý với lời này, đúng là đánh đòn phủ đầu có thể chiếm được thế thượng phong.

Hai về phía Bắc Minh Thần, ý muốn hắn ̣nh đoạt.

Bắc Minh Thần híp mắt, ánh mắt do dự. Bây giờ là lúc Khê Nhi đang khó chịu nếu bây giờ vất vả đến Nam Đồng quốc đương nhiên tốt. những người liên tục chạy đến ám sát, chỉ thủ tấn công phải là kế lâu dài.

Phật Tịch tính toán của Bắc Minh Thần, nàng đặt tay lên tay hắn: "Bắc Minh Thần, chúng thể ngồi chờ chết, yên tâm, ."

Bắc Minh Thần nhìn qua, mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

Đột nhiên Giản Triều dùng quạt ngọc gõ đầu mình, giống như nhớ chuyện gì: "Ôi, cho đại tẩu dùng Tuyết Đàm Đan là được rồi."

Lam Thiên vậy bỗng nhìn về phía Giản Triều, hoa Tuyết Đàm do sư phó của Giản Triều liều mạng lấy xuống khi y ngàn cân treo sợi tóc, nhưng y dùng mà cố chịu đựng. Sau đó chết hoa Tuyết Đàm thành Tuyết Đàm Đan. Tuyết Đàm Đan đó giống như mạng của Giản Triều, bây giờ y lại bằng lòng lấy cho Thần Vương phi.

Bắc Minh Thần ngờ Giản Triều phóng khoáng lấy Tuyết Đàm Đan như vậy.

Mặc dù Phật Tịch Tuyết Đàm Đan có ́c dụng gì, nhưng nhìn vẻ mặt chấn động của Bắc Minh Thần và Lam Thiên đã biết thứ này rất đắt, đồ đắt luôn có hiệu quả cao.

Giản Triều thấy mọi người đều nhìn mình, y phe phẩy quạt, khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ.

"Đừng nhìn đệ như vậy, Bắc Minh Thần, ca đừng cảm động quá, chắc chắn phải đưa cho đệ rất nhiều vàng ròng và ngân phiếu."

Nói xong, thấy ánh mắt Bắc Minh Thần u ám, cười ha ha nói: "Ha ha, nói đùa thôi, đệ đưa Tuyết Đàm Đan cho đại tẩu xem như báo đáp ơn cứu mạng của ca năm đó."

Phật Tịch vừa cảm thấy hứng thú, kéo Bắc Minh Thần: "Hai người còn có chuyện này à, hai người nói qua?"

Bắc Minh Thần cười, ôm Phật Tịch xuống lần nữa: "Không chuyện lớn gì."

Câu khiến Giản Triều vô cùng cảm kích, năm đó Bắc Minh Thần đỡ kiếm cho y suýt chút nữa đã chết.

"Đại ca yên tâm, đệ sẽ cho người đưa Tuyết Đàm Đan cho đại tẩu."

Bắc Minh Thần khẽ gật đầu.

Từ đầu đến cuối Bắc Minh Vũ nói gì, thấy mọi người đều ngồi xuống y cũng âm thầm ngồi ở một bên.

Sau khi Giản Triều thấy vậy mới cười nói: "Công phu của Nhị ca quá tốt, tay tấc sắt mà đã đánh thích khách trở tay kịp."

Bắc Minh Vũ sững sờ, nhìn qua Giản Triều, gật đầu rồi lại cúi đầu xuống.

Phật Tịch sang, khẽ hỏi thăm: "Bình thường đệ có binh khí thường dùng à? Hay đệ thích binh khí gì bảo đại ca mua cho đệ, đừng ngại dùng tiền, đại ca đệ có tiền."

Đầu tiên là Bắc Minh Vũ nhìn qua Bắc Minh Thần, trong lòng y vẫn sợ hãi người đại ca này, cảm giác đại ca rất uy nghiêm, hề bình dị gần gũi như đại tẩu.

Lúc , giọng nói của Phật Tịch vang lên lần nữa: "Mau nghĩ xem thích cái gì, chúng phải làm chuyện lớn, có binh khí được?"

Phật Tịch nói xong giơ chân đá Bắc Minh Thần.

[Đừng nghiêm mặt, chàng hù đệ đệ của chàng rồi.]

 

Loading...