Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 122.4: Ra tay trước

Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:01:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắc Minh Thần lắc đầu cười: "Yên tâm, ̣m thời vẫn muốn vị trí , cho nên phế ông là được. Chờ khi con của chúng đời, sẽ giao giang sơn cho nó, cũng xem như là lễ gặp mặt mà cha tặng nó."

Phật Tịch ngước mắt, nhíu mày, giọng điệu chế nhạo: "Chàng nói nghiêm túc chứ?"

Bắc Minh Thần gật đầu: "Rất nghiêm túc..."

Hai nhìn cười, đứa nhỏ đáng thương, còn đời đã bị đặt lên hoàng vị lạnh lẽo rồi.

Bắc Minh Thần chờ Phật Tịch ngủ say, đó âm thầm đứng dậy hôn lên mặt nàng.

Khê Nhi, chờ nàng thức dậy giấc ngủ, bất kỳ ai ở An Chuẩn quốc này cũng sẽ thể nào đe dọa được nàng.

Tiếng cửa phòng mở , đóng lại vang lên, Phật Tịch đang nằm ngủ say giường khẽ nhíu mày, đó lăn đến chỗ Bắc Minh Thần mới nằm. Nàng cong môi lên nhưng lại mở mắt, trong phút chốc khiến người cảm thấy biết nàng đang ngủ thức.

Bắc Minh Thần khỏi Thần Vương phủ, bọn người Linh Tiêu chờ đã lâu, nhìn thấy hắn cùng khom người hành lễ.

"Vương gia..."

Hắn xoay người lên ngựa, cất giọng lạnh lẽo thấu xương: "Không giữ lại bất kỳ kẻ nào."

"Vâng..."

Mọi người vội vàng lên ngựa, tiếng vó ngựa vang lên, bụi mù tung bay khắp nơi che tầm mắt.

Đêm đó, trong một phủ lớn chân hoàng thành, bộ ám vệ trong viện đều một ai sống sót. Tiếp theo đó, sứ đoàn của Nam Đồng quốc chúc mừng thái tử tân hôn cũng tập kích tiêu diệt , thương vong nặng nề.

Từng đội thị vệ bắt đầu dọn dẹp hiện trường, kéo thi thể những người vào hầm đã đào để vùi lấp lại, chôn hết thì ném vào trong lửa thiêu cháy.

Bắc Minh Thần ngồi ngựa, nhìn Ngôn Âm bị thị vệ áp giải , nhíu mày. Ngôn Âm và Khê Nhi giống .

"Từ khi ̣m biệt đến giờ, quốc sư đại nhân có việc gì chứ. Ngươi phái người ám sát vương phi của bổn vương, bây giờ bổn vương chỉ dùng cách gậy ông đập lưng ông mà thôi."

Ngôn Âm vậy ánh mắt lóe lên, đó bình tĩnh mở miệng hỏi: "Thần Vương điện hạ đang nói gì thế, bổn quốc sư hiểu. đêm nay Thần Vương điện hạ làm như thế, sợ hai nước sẽ đánh ?"

"Chẳng lẽ bổn vương sợ ?" Bắc Minh Thần lạnh .

Ngôn Âm ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy giờ này sắc mặt Bắc Minh Thần đầy vẻ ̀n nhẫn khát máu, con ngươi tinh nhuệ khẽ híp mang vẻ mỉa mai.

Ngôn Âm thầm suy nghĩ trong lòng, rõ ̀ng mặt giống , nhưng khi tức giận lại khác một trời một vực, có thể khác xa như thế.

"Thần Vương điện hạ muốn giết ?"

Ánh mắt Bắc Minh Thần lạnh lùng nhìn Ngôn Âm, hắn thật sự muốn giết Ngôn Âm, nhưng biết bà có phải mẫu của Khê Nhi , để suy nghĩ đã.

"Đưa Ngôn quốc sư đến biên giới An Chuẩn quốc, lại để Ngôn quốc sư bộ đến hoàng thành. Trên đường , quốc sư có thể nhìn kỹ phong cảnh ở An Chuẩn quốc. Bổn vương tính toán giúp quốc sư, nếu nhanh có thể đến trước đêm đại hôn của Thái tử. Nếu kịp đến đại hôn của Thái tử, vậy chắc chắn bổn vương sẽ để lại cho quốc sư một chén rượu mừng."

Ngôn Âm siết chặt tay, Bắc Minh Thần đúng là hung ác, từ biên giới đến hoàng thành cho dù cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm thì cũng phải hai ngày một đêm mới đến nơi được, càng nói đến chuyện bà phải bộ.

Bắc Minh Thần nhìn lướt qua gương mặt liên tục đổi sắc của Ngôn Âm, đó đầu ngựa chạy về phía hoàng cung.

Thị vệ tìm dây thừng trói Ngôn Âm lại, đó trở mình lên ngựa, một tay túm bà lên lưng ngựa. Một đám người cưỡi ngựa chạy đến biên giới An Chuẩn quốc.

Bầu trời dần sáng lên, Bắc Minh Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn tường thành cao ngất, phi ngựa đến cổng thành.

Thị vệ canh giữ cổng thành cung kính nói: "Thần Vương điện hạ."

Bắc Minh Thần để chân ôm bụng ngựa, một tay nắm chặt dây cương nhìn cửa thành đóng chặt trước mặt, lạnh lùng nói: "Mở cửa thành ."

Thị vệ lệnh, nhanh chóng mở cửa thành.

Bắc Minh Thần thúc ngựa vào hoàng cung, bọn thị vệ sợ hãi, trợn mắt hốc mồm nhìn Thần Vương điện hạ đã chạy xa.

Hắn  ngừng trước cửa đại điện, tung người xuống ngựa thẳng về phía trước.

Thái giám gác đêm trước cửa đại điện vội quỳ xuống đất: "Thần Vương điện hạ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-122-4-ra-tay-truoc.html.]

Trong lòng ông cảm thấy kì lạ, vì Thần Vương điện hạ đến đai điện sớm như vậy, chẳng lẽ xảy chuyện gì quan trọng à?"

Bắc Minh Thần nhìn phía trước: "Hoàng thượng có ở trong đại điện ?"

Thái giám cung kính : "Bẩm Thần Vương điện hạ, đêm qua Hoàng thượng phê tấu chương đến khuya, lão nô nhắc ngài ấy nên giữ sức khỏe nên bây giờ Hoàng thượng đang nghỉ ngơi trong đại điện."

Bắc Minh Thần vậy, sắc mặt hề đổi, bước lên phía trước, giọng nói vô cùng ngang ngược: "Mở cửa , được bổn vương cho phép, bất kỳ ai cũng được vào đại điện."

Bọn thái giám vốn sợ Bắc Minh Thần, giờ phút này vậy chỉ nghĩ rằng hắn và hoàng thượng chuyện quan trọng bàn bạc.

"Thần Vương điện hạ chờ một lát, lão nô sẽ thông báo với hướng Hoàng thượng ngay."

Lúc thái giám nói chuyện, Bắc Minh Thần đã đến cửa điện, chỉ thấy vẻ mặt của hắn u ám, đáy mắt hiện lên sát ý.

"Bổn vương sẽ tự thông báo với Hoàng thượng."

Thái giám đáp lời, nhanh chóng qua mở cửa điện , đó cung kính đứng ở cửa điện.

Bắc Minh Thần cất bước vào, lạnh lùng nhìn qua hoàng vị, người vào nhuyễn tháp.

Giờ phút này Hoàng thượng đang ngủ say, nhưng phát hiện khí thế hung ác đang đến gần mình, tiếp theo cổ trở nên lạnh lẽo. Ông hoảng sợ, trong lòng dâng lên những suy nghĩ đáng sợ, bỗng nhiên tỉnh cả ngủ, hoảng loạn mở to mắt.

Đập vào mắt chính là Bắc Minh Thần đang đứng đó, vẻ mặt đầy sự lạnh lùng.

 

Loading...