Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 120.2: Tiểu Tịch đã mang thai, ngài không phát hiện ra sao?

Cập nhật lúc: 2025-09-29 12:48:05
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắc Minh Thần đặt chén trà xuống, khi hiệu cho Tòng Tâm lui xuống, hắn đỡ Phật Tịch nằm xuống, giúp nàng đắp chăn, đó luồn tay vào chăn xoa bụng cho nàng.

"Ngủ ..."

Phật Tịch nhắm mắt , chỉ chốc lát đã ngủ quên mất.

Nàng ngủ một giấc rất dài, dài đến mức nàng mơ mấy giấc mơ.

Trong mơ, nàng bay lên đám mây, mỗi một bước , nơi nàng qua sẽ xuất hiện con rắn nhỏ đang cuộn mình lại.

chớp mắt lại phát hiện mình đang nằm giường, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động. Phật Tịch xuống mở cửa sổ , khi thấy rõ nàng sợ đến mức choáng váng.

Chỉ thấy ngoài cửa sổ có một con rồng lớn, tỏa ánh sáng vàng rực chói mắt. Con rồng nhìn nàng, đôi mắt còn lớn hơn chuông đồng nhìn nàng chằm chằm.

Sau khi Phật Tịch bình tĩnh lại, nàng vội đóng cửa sổ lại, còn rồng còn gõ cửa, mơ hồ nói: "Mở cửa cho vào."

Phật Tịch bị dọa sợ, giọng nói hốt hoảng: "Ta muốn, sợ, ngươi mau ."

Hồi lâu , Phật Tịch thấy âm thanh gì nữa. Không biết vì nàng tò mò là tiện tay, âm thầm hé cửa, chỉ thấy con rồng vẫn ở ngoài cửa sổ, thấy nàng mở cửa muốn bay vào.

"A..." Phật Tịch chợt bừng tỉnh dậy.

Bắc Minh Thần vội vỗ về nàng: "Gặp ác mộng à?"

Lúc lâu Phật Tịch mới bình tĩnh lại, ấm ức đưa tay : "Ôm một cái..."

Bắc Minh Thần cười ôm Phật Tịch, khẽ vỗ lưng nàng: "Đừng sợ, có ở đây."

Ôm một lúc lâu, Bắc Minh Thần nghiêng đầu khẽ nói: "Bụng còn đau ."

Phật Tịch lắc đầu...

Bắc Minh Thần muốn đẩy Phật Tịch khỏi ngực mình, kết quả nàng càng ôm chặt hắn chịu buông . Hắn bật cười, giọng nói mang theo ý cười xấu xa: "Muốn ôm nàng à?"

Phật Tịch khẽ ừm, ôm chặt Bắc Minh Thần hơn: "Chúng phải nhanh chóng có thai."

" chẳng phải nàng muốn..."

Phật Tịch thả Bắc Minh Thần , hai tay khoát lên cổ hắn: "Đừng chần chờ nữa, thì nó sẽ tới thật đấy."

Nàng nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên. Sau khi phản ứng kịp đã thấy mình nằm giường. Nàng chăm chú nhìn Bắc Minh Thần ở trước mắt, nhếch miệng nở nụ cười.

Tình ý dạt dào...

Đột nhiên Phật Tịch cảm thấy khác thường, vội đẩy Bắc Minh Thần .

Bắc Minh Thần cũng cảm thấy vậy, hắn vén chăn lên, chỉ thấy giường xuất hiện một vũng máu lớn.

Phật Tịch mở to mắt hít vào một , hồi lâu cũng chớp mắt lần nào.

Bắc Minh Thần cũng bất ngờ, yết hầu khẽ động, giọng nói run rẩy.

"Là, là tới rồi à?"

Phật Tịch còn nói chuyện, ở bụng đã truyền đến cảm giác đau nhói. Cảm giác đau nhói khiến sắc mặt của nàng trở nên ́i nhợt, vội dùng tay ôm bụng, thể cuộn lại.

Bắc Minh Thần đưa tay xoa mặt Phật Tịch, nhíu mày: "Khê Nhi?"

Phật Tịch lẩm bẩm nói: "Đau bụng, đau bụng."

Bắc Minh Thần xoay xuống giường, cầm y phục của mình khoác vào nhanh chóng chạy đến cửa phòng: "Người đau, mau dẫn Phí Nguyệt vào." May mà buổi chiều hắn bảo Linh Tiêu mời Phí Nguyệt đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-120-2-tieu-tich-da-mang-thai-ngai-khong-phat-hien-ra-sao.html.]

Sau đó hắn chạy đến bên giường, đưa tay vỗ mặt nàng, nhìn trán Phật Tịch đổ mồ hôi lạnh, trong lòng đau đớn thôi.

"Khê Nhi, đừng lo lắng, Nguyệt di sẽ đến ngay."

"Khê Nhi..."

Giờ phút này Phật Tịch vô cùng đau đớn, nàng có thể thấy giọng nói của Bắc Minh Thần nhưng biết rõ hắn đang nói gì.

Nàng lẩm bẩm nói: "Đau quá, đau bụng, Bắc Minh Thần, có phải sẽ phải chết ."

Bắc Minh Thần đắp chăn cho Phật Tịch, an ủi: "Không, Khê Nhi yên tâm, chắc chắn sẽ ."

Phật Tịch nghiến răng, đau đớn lắc đầu: "Đau quá..."

"Có chuyện gì rồi?" Phí Nguyệt còn vào phòng đã thấy tiếng thét đau đớn của Phật Tịch.

Sau khi bà ấy vội vàng vào, nhìn thấy tình cảnh này đã hiểu rõ mọi chuyện. Sắc mặt Phí Nguyệt trầm xuống, kéo tay Phật Tịch bắt mạch, nhíu chặt mày.

Tòng Tâm lên cầm rương thuốc của Phí Nguyệt đặt bên cạnh bà ấy, thấy sắc mặt vương phi đau đớn co ro, lại lén nhìn sắc mặt vương gia u ám, âm thầm nuốt nước bọt.

Trong lòng tưởng tượng tình cảnh máu chó.

"Tòng Tâm, đóng cửa lại." Phí Nguyệt nói xong rút tay mình lại.

Tòng Tâm đáp lời đó đóng cửa phòng.

Phí Nguyệt khó chịu trừng mắt nhìn Bắc Minh Thần: "Làm phiền Thần Vương điện hạ cách xa một chút, đừng làm ảnh hưởng đến ."

Giờ phút Bắc Minh Thần vô cùng lo lắng, thấy lời này vội lùi mấy bước, sốt ruột hỏi: "Khê Nhi bị rồi?"

Phí Nguyệt vừa kéo chăn , thấy câu nói này chỉ muốn ném chăn lên người Bắc Minh Thần. Ở bên cạnh nhiều ngày như vậy mà hắn phát hiện Tiểu Tịch m.a.n.g t.h.a.i ?

"Tiểu Tịch m.a.n.g t.h.a.i rồi, chẳng lẽ Thần Vương điện hạ phát hiện ?"

Bắc Minh Thần bỗng mờ mịt, cảnh tượng gần đây Phật Tịch thích ngủ và nôn mửa hiện lên trong đầu hắn. Sau khi nghĩ lại, mắt hắn đầy vẻ tự trách, hắn nên phát hiện từ sớm mới phải.

Phí Nguyệt ném chăn trong tay qua một bên, lúc nhìn thấy vệt máu lớn giường, con ngươi lóe lên, thể cũng run rẩy.

"Nguyệt di, con đau bụng quá."

Phí Nguyệt vậy mới hoàn hồn lại, đưa tay đặt lên bụng Phật Tịch.

"Chẳng phải nói con gần đây đừng làm chuyện phòng the à?"

Phật Tịch đưa đầu vào gối: "Đau..."

Phí Nguyệt thở dài một , đắp chăn cho nàng lần nữa, mới mở rương thuốc lấy ngân châm, kéo tay nàng , nhìn vẻ mặt đau đớn của Phật Tịch, vừa giận lại vừa bất đắc dĩ.

 

Loading...