Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 120.1: Tiểu Tịch đã mang thai, ngài không phát hiện ra sao?

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:36:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi thái y hành lễ xong về phía Phật Tịch, quỳ mặt đất cung kính : "Thần Vương phi, xin hãy đưa tay để thần bắt mạch cho người."

Phật Tịch nuốt nước bọt, nhìn qua Bắc Minh Thần, trong lòng vô cùng sốt ruột.

[Bắc Minh Thần, đưa tay đó, đưa tay thật đó.]

Bắc Minh Thần cong môi cười, khẽ gật đầu, đó kéo tay Phật Tịch đặt lên bàn.

Trong lòng Phật Tịch chắc, nắm chặt tay Bắc Minh Thần.

Thái y nhìn hai bàn tay đan xen trước mặt, ánh mắt như cạn lời, bây giờ mà hai người còn dính lấy được à.

Ông nghĩ thế nhưng dám nói , nhanh chóng lấy khăn che lên cổ tay Phật Tịch, đó đặt tay mình lên tập trung bắt mạch.

Tim Phật Tịch đập rộn lên, nàng có thể thấy tiếng thình thịch thình thich, nắm tay Bắc Minh Thần càng chặt hơn.

[Chàng phản ứng gì .]

[Đúng là tức giận đến mức đau bụng.]

Bắc Minh Thần rất bất đắc dĩ: "Thai nhi trong bụng vương phi có khỏe mạnh ?"

Thái y đầu nhìn lại theo bản năng, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Bắc Minh Thần.

Tượng thai của Thần Vương phi ổn ̣nh, dường như còn có dấu hiệu trúng độc, những chuyện này Thần Vương điện hạ biết ?

Bắc Minh Thần híp mắt, đáy mắt có vẻ hung ác, giọng nói âm trầm hơn hẳn ban nãy.

"Bổn vương và hoàng tổ mẫu đều ngóng đứa bé này, thái y phải cẩn thận chút."

Thái y hoảng sợ, nở nụ cười cứng đờ, đó cúi đầu xuống: "Thần Vương điện hạ cứ yên tâm."

Xem Thần Vương điện hạ đã biết chuyện tượng thai của Thần Vương phi ổn, vừa rồi ý của ngài ấy là sức khỏe của Thái hậu nương nương tốt, bảo mình giấu chuyện thai tượng của Thần Vương phi bất ổn lại trúng độc.

Ông nghĩ vậy thả tay , khi hành lễ cung kính nói: "Thái hậu cứ yên tâm , thai tượng của Thần Vương phi ổn ̣nh, có gì khác thường."

Trái tim sắp nhảy lên cổ họng của Phật Tịch rơi xuống, tay nắm chặt tay Bắc Minh Thần thả lỏng hơn nhiều, khẽ thở một .

Bắc Minh Thần cũng thở dài một , cụp mắt nhìn tay đỏ bừng còn hằn vết cuẩ mình, suýt chút nữa tay của hắn đã bị Phật Tịch bóp gãy.

Khê Nhi quá mạnh, người hắn đều là vết thương do nàng gây .

Thái y vừa nói như thế, đám người ở đây có người vui vẻ, có người sầu, trong lòng đều có tâm tư riêng.

Thái hậu vui vẻ khẽ ho mấy tiếng, trong giọng nói giấu được sự vui vẻ: "Thần Nhi mau đưa Tịch Nhi hồi phủ , người có thái yếu ớt, nhất ̣nh phải chăm sóc Tịch Nhi thật tốt."

Phật Tịch mím chặt môi.

[Ngay cả xưng hô cũng đổi, ha ha...]

Bắc Minh Thần đứng lên, đến bên phải nàng dùng tay lành lặn nắm tay nàng.

"Hoàng tổ mẫu, mấy hôm nữa tôn nhi sẽ dẫn Khê Nhi và chắt của người đến thỉnh an."

Thái hậu thấy chữ chắt, cười đến mức ngậm miệng được, liên tục nói: "Tốt lắm, căn dặn bà tử ở Thần Vương phủ chăm sóc Tịch Nhi cho tốt."

"Tôn nhi biết."

Sau khi khỏi tẩm điện của Thái hậu, Phật Tịch hề thả lỏng, trái lại càng buồn bã hơn.

Bắc Minh Thần âm thầm xoay cánh tay suýt chút nữa bị Phật Tịch bóp gãy, khẽ hỏi: "Sao rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-120-1-tieu-tich-da-mang-thai-ngai-khong-phat-hien-ra-sao.html.]

Phật Tịch thở dài: "Hôm nay lừa dối qua được, này phải xử lý thế nào?"

Bắc Minh Thần vậy nở nụ cười xấu xa, giờ phút này tay còn đau nữa. Hắn ôm ngang Phật Tịch, cất bước ngoài cung.

"Vậy thì chúng phải cố gắng hơn để mang thai, này cần lo lắng đề phòng nữa."

Phật Tịch cười ha ha: "Nói lắm."

Bắc Minh Thần thèm để ý đến lời chế nhạo của Phật Tịch, bước chân nhanh hơn nhiều.

Lúc ngồi lên xe ngựa, Phật Tịch thấy vẻ mặt của Bắc Minh Thần giống như chó sói, đáy lòng sợ hãi.

"Bắc Minh Thần, vết thương tay của vẫn lành hẳn, chàng thể quá tham lam được."

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào lòng, ánh mắt mê ly: "Còn rất nhiều ngày nghỉ ngơi, Khê Nhi cũng thể quá tham lam được."

Phật Tịch hé miệng muốn phản bác, nhưng kịp nói, đôi môi đã bị Bắc Minh Thần hôn lên.

Chờ khi Phật Tịch sắp thở được, hắn mới thả lỏng nàng .

Phật Tịch hít một thật sâu, bụng quặn đau từng cơn, tay đặt lên bụng, mặt có vẻ đau đớn.

Bắc Minh Thần phát hiện , vội xoa bụng giúp nàng, khẽ hỏi: "Đau lắm hả?"

Phật Tịch nhăn nhó: "Giống như lần trước."

Bắc Minh Thần gật đầu, hô với bên ngoài xe ngựa: "Nhanh lên..."

Linh Tiêu đáp lời: "Vâng..."

Vừa nói xong, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trước, Bắc Minh Thần ôm chặt Phật Tịch vào lòng: "Sắp đến nhà rồi."

Trong dày Phật Tịch cuộn lên, cố gật đầu.

"Vương phi, vương gia, đến vương phủ rồi."

Phật Tịch thấy lời này vội đẩy Bắc Minh Thần , nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh qua một bên phun hết cháo ăn lúc sáng .

"Ọe..."

Bắc Minh Thần kinh ngạc, bước qua vỗ lưng Phật Tịch.

Phật Tịch cúi người nôn mửa, nước mắt rưng rưng, trong dạ dày vẫn cuộn trào.

Bắc Minh Thần đành lòng, nhíu mày khẽ nói: "Đi Linh Tịch Các để Nguyệt di khám cho nàng , bây giờ cũng hoài nghi có phải Thanh Linh Đan bị hỏng ."

Phật Tịch lắc đầu, trong dạ dày dễ chịu hơn mới ngồi dậy, cả người uể oải.

"Ta muốn ngồi xe ngựa nữa, muốn nghỉ ngơi."

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đến Thần Vương phủ: "Vậy bảo Linh Tiêu đón Nguyệt di qua đây."

Phật Tịch rúc trong n.g.ự.c Bắc Minh Thần: "Bây giờ chỉ muốn ngủ."

"Ừm..."

Bắc Minh Thần bế Phật Tịch lên giường, Tòng Tâm nhanh chóng dâng trà súc miệng lên.

Hắn nhận trà đưa đến bên môi Phật Tịch, nàng uống một hớp đó lại phun .

 

Loading...