Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 119.1: Cháu dâu có bầu

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:16:51
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắc Minh Thần đặt chén trà xuống, đứng lên, giọng nói hề có cảm xúc : "Chọn mười cao thủ nhất đẳng, bảo vệ bên cạnh vương phi."

"Vâng..."

Trở Thần Tịch Viện, Bắc Minh Thần cho Tòng Tâm lui , còn hắn âm thâm vào trong, nhìn Phật Tịch đang ngủ say giường, trong lòng rất thỏa mãn.

Có nàng may mắn làm .

Thời gian như thoi đưa, mấy hôm nay thời tiết rất lạnh khiến tâm trạng của người cũng trở nên lạnh lẽo.

Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch khoác y phục thật dày, lại phủ thêm áo choàng.

Phật Tịch phàn nàn: "Nặng quá, Bắc Minh Thần, mệt quá."

Bắc Minh Thần gảy một cái lên trán Phật Tịch, giúp nàng trùm mũ áo choàng lên, nắm tay nàng khỏi phòng, giọng điệu cưng chiều: "Không mặc ấm bị lạnh thì phải làm ?"

Phật Tịch lười biếng đến bên cạnh Bắc Minh Thần, một tay che miệng ngáp một cái.

Bắc Minh Thần một tiếng: "Nàng đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi,s ao còn thích ngủ như thế?"

Phật Tịch thả tay xuống: "Không biết, cảm thấy càng ngủ lại càng buồn ngủ, có phải Thanh Linh Đan kía quá hạn ?"

Bắc Minh Thần cạn lời, chỉ có thể bất đắc dĩ: "Nàng đó, đợi lát nữa để Nguyệt di bắt mạch giúp nàng ."

Phật Tịch ôm cánh tay của Bắc Minh Thần, làm nũng nói: "Chàng muốn cùng thật à? Học y thuật nhàm chán lắm."

Bắc Minh Thần quả quyết nói: "Thái tử sắp thành rồi, mấy hôm nay phải cẩn thận hơn."

Hai Thần Vương phủ, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh lao đến đây, dừng ở một góc Thần Vương phủ. Màn xe bị nhấc lên, một người hoảng loạn xuống.

Sau khi Phật Tịch nhìn rõ người đến, nhìn Bắc Minh Thần theo bản năng.

[Không phải Hoàng thượng triệu chàng tiến cung chứ?]

Ánh mắt của Bắc Minh Thần lạnh lẽo, nắm tay Phật Tịch về phía xe ngựa.

Thái giám nhanh chóng chạy lên trước, quỳ mặt đất cung kính : "Bái kiến Thần Vương điện hạ, bái khiến Vương điện hạ. Thái hậu nương nương bị bệnh nặng, Hoàng thượng tuyên Thần Vương điện hạ yết kiến."

Thân thể Bắc Minh Thần cứng đờ, nhanh chóng ôm Phật Tịch lên xe ngựa.

Linh Tiêu và Linh Phong cưỡi ngựa chạy đến.

Trên xe ngựa, Phật Tịch đặt tay lên tay Bắc Minh Thần, nhìn gương mặt đẹp trai hiện đầy vẻ ưu sầu, trong lòng dâng lên cảm xúc.

"Bắc Minh Thần, sắp đến hoàng cung rồi, chàng..."

Bắc Minh Thần nở nụ cười, khẽ lắc đầu: "Yên tâm, ."

Xe ngựa chạy rất nhanh, Phật Tịch cảm thấy buồn nôn muốn ói, nhưng nàng vẫn cố nén cảm giác buồn nôn , kìm nén cảm giác khó chịu trong dạ dày nhìn Bắc Minh Thần. Chỉ thấy hắn nhíu mày, híp mắt, nắm tay nàng khẽ vuốt ve.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-119-1-chau-dau-co-bau.html.]

Phật Tịch Bắc Minh Thần đang lo lắng chuyện gì, nàng cũng biết hắn đang sợ cái gì.

Nàng đưa tay mặt Bắc Minh Thần qua, chăm chú nhìn vào mắt hắn, dịu dàng nói: "Có ở đây, sẽ ở cạnh chàng cả đời."

"Ừm."

Bắc Minh Thần cúi đầu hôn trán Phật Tịch, đó dịu dàng nhìn nàng.

Phật Tịch cười ngọt ngào.

Xe ngựa nhanh chóng chạy đến cửa hoàng cung.

Hắn ôm nàng xuống xe ngựa, đó nắm tay nàng thẳng về phía trước.

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần vô cùng sốt ruột, lại sợ nàng theo kịp nên vẫn vờ như bình thường.

Nàng hiểu ý cười, đó nhanh chân về phía trước, cuối cùng biến thành chạy chậm.

Bắc Minh Thần giữ nàng lại: "Chậm một chút, vội."

Phật Tịch nhếch miệng, thở dốc, nàng cũng cảm thấy nhanh, bụng bắt đầu đau.

Bắc Minh Thần thấy thế ôm Phật Tịch, cất bước đến tẩm điện của Thái hậu. Sau khi ngoài tẩm điện thả Phật Tịch xuống, bình tĩnh lại, nắm tay nàng vào.

Ở tẩm điện của Thái hậu có rất nhiều người bu lại, Hoàng thượng, hoàng hậu, Thái tử, Lâm Vương, Lâm Vương phi và vài phi tần thuộc.

Đám người Lâm Vương vội hành lễ với hai người: "Thần Vương điện hạ, Thần Vương phi."

Phật Tịch nhìn mọi người, khẽ gật đầu.

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch, đến nhuyễn tháp nơi Thái hậu nằm, quỳ đất dập đầu thỉnh an: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi đến rồi."

Phật Tịch cũng quỳ xuống: "Hoàng tổ mẫu..."

Lúc này, Thái hậu đang nhắm mắt nằm giường, thấy giọng nói thỉnh an của Bắc Minh Thần mới từ từ mở mắt, trong mắt linh động như xưa, gò má ́i nhợt, có cảm giác như dầu hết đèn tắt.

"Ha ha..." Thái hậu cong môi cười khẽ, chậm ̃i đưa tay xoa đầu Bắc Minh Thần, thở nặng nề nói: "Thần Nhi đừng lo lắng, hoàng tổ mẫu ?"

Hốc mắt của Bắc Minh Thần đỏ lên, cúi đầu áp sát đầu mình qua để cho Thái hậu dễ xoa hơn.

Đột nhiên đáy lòng Phật Tịch cảm thấy chua xót, ngay cả mũi của mỏi nhừ, nàng cố nén để mình thút thít. Nàng vẫn nhớ rõ lời của Nguyệt di, và những lời trong sách viết, có lẽ Thái hậu sống qua năm nay.

Nếu Thái hậu mất rồi, Bắc Minh Thần..."

Tô Man Nghi nhìn thấy cảnh này, cầm khăn che miệng mũi, trong mắt có vẻ đau lòng.

Ninh Gia quý phi nhìn thoáng qua lại dời mắt , cúi đầu xuống nhắm mắt lại.

Hiền phi dẫn đầu nhóm phi tần vội cúi đầu xuống, mặc dù biết có cảm xúc gì nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đau lòng.

 

Loading...