Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 116.1: Sao lại mang thai nhanh như vậy?

Cập nhật lúc: 2025-09-20 06:14:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con ngươi của Phật Tịch lóe lên, nàng nhìn thấy được sự oán hận trong ánh mắt Nguyệt di, Nguyệt di lại hận nàng?

Phí Nguyệt qua nhẹ nhàng nắm cổ tay của Phật Tịch, một tay còn lại chậm ̃i mở nắm đấm đang siết chặt của nàng .

Đột nhiên bàn tay đang nắm cổ tay của Phật Tịch run lên, đó cụp mắt. Chẳng phải Tiểu Tịch nói nàng và Thần Vương có ý ̣nh có con sớm à? Sao lai mang thai nhanh như vậy?

Phật Tịch đau đến mức nhíu mày, nhìn vết thương một chút đã chịu được dời mắt , ấm ức bĩu môi: "Nguyệt di, đau, đau."

Phí Nguyệt hồn, vội kéo Phật Tịch về nhà chính, nói với Thi Châu ở phía : "Tiểu Châu, mau lấy hộp gấm thứ năm ở tầng thứ hai Dược Các đến đây."

Thi Châu đáp lời, đó nhanh chóng chạy đến viện bên cạnh.

Khi vào nhà chính, Phí Nguyệt bảo Phật Tịch xuống, đó bà ấy lau sạch máu tươi tay nàng, nhìn vết thương mà nhíu mày: "Đều ̣i , lại dùng sức mạnh  như vậy?"

Phật Tịch bĩu môi chịu đau, lời này lắc đầu. Lúc đó nàng ngờ Nguyệt di sẽ đẩy mình.

Cho nên nàng hề đề phòng, cứ như vậy bị ngã dập mong, lưỡi hái cũng nể tình gì cả.

Tay đau quá.

Trên mặt Phí Nguyệt có vẻ tự trách lại đau lòng, trong đó còn xen lẫn vẻ hoảng loạn. Vậy mà Tiểu Tịch có thai rồi, vậy mình phải làm chuyện đó à? Mình có thể tay ?

Phí Nguyệt đang suy nghĩ, Thi Châu cầm hộp gấm đến: "Mẫu , đây."

Bà ấy hoàn hồn nhận hộp gấm, đặt lên bàn mở , lấy bình sứ màu trắng, mở nắp đặt dưới mũi ngửi, đó kéo tay của Phật Tịch, khẽ nói: "Tiểu Tịch, bây giờ sẽ cầm máu cho con, có lẽ đau, con cắn răng kiên nhẫn một chút."

Phật Tịch mà sợ hãi, lời bác sĩ nói thể tin tưởng được, đau một chút có nghĩa là rất đau.

bây giờ còn cách nào khác, chỉ có thể nghiến răng đầu , nghiêng mắt len lén xem. Lúc thảo dược rơi vào vết thương, Phật Tịch bắt đầu nhăn nhó, đau đến mức gào thét.

"Đau, đau, đau, Nguyệt di, đau... Nhẹ chút, nhẹ chút."

"Huhu... Đau quá..."

Phí Nguyệt thấy Phật Tịch đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng bà nỡ, khẽ an ủi: "Ráng chịu một chút, khi băng bó sẽ hết đau thôi."

Bà ấy nói xong thả bình sứ trắng xuống, đưa tay bôi thảo dược lên từ từ, quan sát kỹ vết thương. Sau một lúc lại cầm bình sứ màu đỏ trong hộp gấm.

Phật Tịch bị dọa nắm chặt bàn, mặt đầy vẻ hoảng sợ, run rẩy nói: "Nguyệt, Nguyệt di, người, ngươi nhẹ tay thôi."

Phí Nguyệt rất bất đắc dĩ, trước Tiểu Tịch chịu được cực khổ, hình như từ khi gả cho Thần Vương lại trở nên yếu ớt.

vẫn khẽ nói: "Được rồi, con chịu thêm chút ."

Phật Tịch đưa tay nắm chặt khăn trải bàn, nghiến răng, híp mắt nhìn lén. Ngay lúc sắp đổ thảo dược vào, Phật Tịch vội vàng nói: "Khoan đã, Nguyệt di chờ đã."

Phí Nguyệt dừng nhìn sang, vẻ mặt khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-116-1-sao-lai-mang-thai-nhanh-nhu-vay.html.]

Phật Tịch thở một giống như vừa trở về từ cõi chết, đầu nhìn Thi Châu ở một bên, tội nghiệp nói: "Châu ca, Châu ca, ca đánh một chưởng , muốn được gây tê."

Thi Châu ngây ngẩn cả , Phí Nguyệt, mấp máy môi nói: "Tịch tỷ, tỷ nhịn một lát, là tỷ nắm tay của ." Y nói xong đưa cánh tay của mình đến trước mặt Phật Tịch.

Phật Tịch thuận theo cánh tay nhìn lên, thấy gương mặt tuấn tú của Thi Châu, cảm thấy kinh ngạc. Nàng hề để ý đến Thi Châu, nhìn kỹ y rất đẹp trai, nhưng so vẫn kém hơn Bắc Minh Thần một chút.

Thi Châu thấy Phật Tịch im lặng nhìn mình, cảm thấy khó hiểu, mỉm cười nói: "Tịch tỷ?"

Phật Tịch gật đầu đó dời mắt nhìn Phí Nguyệt: "Nguyệt di, có thuốc mê ?"

Phí Nguyệt Phật Tịch có ý ̣nh gì, bất đắc dĩ , đầu liếc mắt hiệu với Thi Châu: "Ở góc , lấy tới đây."

Thi Châu hiểu ý, cất bước qua, Phật Tịch nhìn theo.

Phí Nguyệt thấy thế nhanh chóng đổ thảo dược lên vết thương của Phật Tịch.

Bỗng nhiên Phật Tịch trừng to mắt, hít vào một , móng tay co lại, nghiến răng phát tiếng sắc bén.

"A... Đau đau đau..."

"Nguyệt di, con hận người, Thi Châu, cũng hận ."

Phí Nguyệt băng bó vết thương, xem thường nói: "Chỉ vết d.a.o mà đau thành như vậy, nếu sinh con thì làm đây?"

Phật Tịch hít mũi, ấm ức nói: "Vậy con sinh con nữa."

Phí Nguyệt cười: "Ta thấy con mạnh miệng rồi, nếu bây giờ con đã có thai, xem con nói sinh thế nào?"

Phật Tịch cúi đầu nhìn miệng vết thương, suy nghĩ mà nói: "Không thể nào, chúng muốn mang thai sớm như vậy, cho nên vẫn tránh thai mà."

Phí Nguyệt gật đầu đó nói thêm gì nữa, cúi đầu băng bó vết thương.

"Ừm..."

Phật Tịch rút tay mình lại, nhìn tay bị băng bó như bánh chưng, ấm ức bĩu môi.

"Đau chết mất, con phải kể khổ với Bắc Minh Thần."

Phí Nguyệt dọn dẹp bình thuốc, bật cười: "Thần Vương sẽ xông vào Linh Tịch Các giết mất."

Phật Tịch lắc đầu: "Chuyện này liên quan đến Nguyệt di, là do con ham chơi ngã xuống nên mới bị thương."

Tay Phí Nguyệt đang cầm chai thuốc cứng đờ, đó nở nụ cười gượng gạo: "Nếu Nguyệt di thật sự làm tổn thương con, con sẽ hận ?"

Ánh mắt Phật Tịch lóe lên, ngẩng đầu lên vẫn là dáng vẻ ngây thơ, trêu ghẹo nói: "Nguyệt di biết nói đùa quá, con tin Nguyệt di sẽ làm tổn thương con, đúng ?"

Phí Nguyệt nhìn nụ cười ngây thơ của Phật Tịch, cong môi cười, khẽ nói: "Đúng..."

 

Loading...