Hắn nói xong xoay người vào thư phòng, Linh Nhất ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ Linh Phong và Linh Dược, cười lạnh nói: "Hai đúng là huyh đệ tốt, vào lúc quan trọng đệ đ.â.m hai đao."
Linh Phong cười lấy lòng: "Đừng tức giận, tức giận hại thể, phải vì vừa rồi tình huống khẩn cấp à?"
Linh Dược cũng đáp lời: "Bớt giận, chúng đều phải nhận phạt, cho nên chúng vẫn là đệ tốt."
Linh Nhất hừ lạnh một tiếng: "Dẹp bản mặt giả ̣o của hai người , Linh Nhất muốn làm bạn với hai người nữa, bây giờ phải ."
Chưa đợi hai người nói chuyện, giọng nói lạnh lẽo tức giận của Bắc Minh Thần vang lên: "Còn mau ."
Trong chớp mắt, ba người biến thành bé ngoan, cùng cúi đầu thư phòng.
Đêm nay Phật Tịch ngủ rất ngon, trời sắp sáng, nàng cảm nhận được bên cạnh có một bóng đen. Khi mơ hồ mở mắt xem, nhìn thấy Bắc Minh Thần chợt nhắm mắt lại.
Bắc Minh Thần ở bên cạnh giường lại làm phiền Phật Tịch, một hồi vuốt mặt, một hồi xoa đầu, một hồi lại hôn.
Phật Tịch thực sự thể nhịn được nữa, mở to mắt, duỗi chân phải đá Bắc Minh Thần, lớn tiếng quát: "Có tin bây giờ sẽ thiến chàng ngay ?"
Bắc Minh Thần bị đá, ngã vào rìa giường, đó vội vàng đứng dậy, vẻ mặt u oán nhìn Phật Tịch: "Nàng nỡ ?"
Phật Tịch xoay ngồi dậy, nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: "Ta nỡ, vô cùng nỡ."
"Ha ha." Bắc Minh Thần nở nụ , hai tay ôm vai nàng: "Sao gần đây nàng dễ tức giận như thế?"
Ban đầu, Phật Tịch vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn kỹ dung nhan tuấn tú , đôi mắt đầy tình ý, còn vẻ cưng chiều khiến cơn giận của nàng bị dập tắt.
Nàng ấm ức nói: "Ta cũng biết, có lẽ vì sắp đến kỳ kinh?"
Bắc Minh Thần như điều suy nghĩ gật đầu, trước kỳ kinh nguyệt tính tình sẽ tốt, hắn nhớ rõ.
Hắn đưa tay xoa đầu Phật Tịch: "Ngủ tiếp ."
Phật Tịch vén chăn lên bước xuống giường: "Không ngủ, phải Linh Tịch Các."
Bắc Minh Thần theo Phật Tịch, Phật Tịch rửa mặt hắn giúp nàng vén tóc, đó giúp nàng chải tóc, tìm y phục cho nàng mặc vào, nắm tay nàng khỏi Thần Tịch Viện.
Hai lên xe ngựa, Phật Tịch thả rèm cửa xuống: "Bọn Linh Tiêu rồi?"
Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch: "Bọn họ làm sai bị phạt rồi."
Phật Tịch gật đầu, hỏi nhiều nữa: "Buổi tối đừng đến đón , tự trở về, chàng bôn ba qua lại rất mệt mỏi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-115-2-bon-ho-di-tim-tinh-yeu-dich-that.html.]
"Không mệt, ban đêm an toàn."
"Không , nếu muộn quá thì sẽ lại, sẽ ở Linh Tịch Các."
"Không được." Hắn nói xong ôm Phật Tịch vào lòng, giọng điệu nguy hiểm: "Có phải Khê Nhi muốn chạy trốn ?"
Phật Tịch giống như bị vạch trần, cười ngượng: "Sao có thể, Thần Vương phủ là nhà của ."
Bắc Minh Thần rất hài lòng khi Phật Tịch nói vậy, cả người vô cùng vui vẻ.
Đến Linh Tịch Các, Phật Tịch ̣m biệt Bắc Minh Thần rồi vào, đó thẳng đến nơi Phí Nguyệt phơi thảo dược.
Khi vào viện chỉ thấy Phí Nguyệt đang đảo thảo dược, Phật Tịch âm thầm qua, nhón chân khẽ hô một tiếng bên tai bà: "A... Nguyệt di."
Phí Nguyệt bị kinh ngạc, thảo dược trong tay rơi xuống, trong tai đều là âm thanh điếc tai nhức óc của Phật Tịch, híp mắt nói: "Đứa nhỏ này, muốn hù chết ?"
Một lúc mới ngồi xổm xuống nhặt thảo dược rơi đất.
Phật Tịch cười hì hì, ngồi xổm xuống ngang bằng Phí Nguyệt, giọng nũng nịu: "Sao con hù chết Nguyệt di được, con rất yêu Nguyệt di."
Phí Nguyệt vậy ngừng nhặt thảo dược, cả người sững sờ, trong đầu nhớ lại giọng nói đầy nũng nịu nhưng lại vô cùng ác độc: "Sao muội có thể hại chết tỷ tỷ, muội vô cùng yêu quý tỷ tỷ."
Phật Tịch thấy Phí Nguyệt dừng , nghĩ rằng bà ấy bị nàng hét đến mức đau đầu, nhanh chóng dùng tay che lỗ tai Phí Nguyệt chuẩn bị đè nhẹ.
Phí Nguyệt chợt ngẩng đầu lên, đưa tay đẩy Phật Tịch một cái, ánh mắt rất hung ác: "Đừng đụng ..."
Phật Tịch hề đề phòng bị đẩy ngã xuống đất, thể nghiêng mạnh , đụng vào gùi. Lưỡi hái trong gùi lắc lư rơi chém vào tay chống đất của nàng, máu tươi chảy ào ào, đau đớn lan tràn.
Phí Nguyệt phát hiện , giờ phút này bà ấy cúi thấp đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh bà ấy quên được. Vừa rồi, gương mặt Phật Tịch và mặt người đan xen, giờ phút này bà ấy mới nhận dáng dấp của Phật Tịch giống người bao nhiêu.
Đúng lúc Thi Châu đưa ̀i liệu đến, thấy tiếng gào thét của mẫu , y giao ̀i liệu cho người khác, còn mình thì chạy vào viện xem thử.
Đập vào mắt là cảnh mẫu ngồi xổm đất, mà Tịch tỷ chậm ̃i ngồi dậy, một tay nắm tay bị thương của mình, máu tươi liên tục chảy .
"Mẫu , Tịch tỷ, hai người thế?"
Phật Tịch nén đau ngồi dậy, đến cạnh Phí Nguyệt khẽ hỏi thăm: "Nguyệt di, người thế, con xin lỗi, con cố ý dọa người."
Thi Châu vội bước qua, khi thấy rõ vết thương của Phật Tịch vội nói: "Tịch tỷ, mau, giúp tỷ băng bó vết thương."
Lúc này, Phí Nguyệt mới ngẩng đầu lên, vẻ oán hận trong mắt dần tan biến. Bà ấy ngẩng đầu nhìn Phật Tịch, thấy nàng nhìn mình với vẻ lo lắng, trong lòng dâng lên vẻ tự trách, vội đứng lên nắm chặt tay nàng: "Tiểu Tịch, Nguyệt di cố ý, Nguyệt di giúp con băng bó vết thương trước."